Chương 74: Chương 74 - Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà

“Anh, em vừa hạ xuống một quyết định rất gian nan.” Viên Như nói.

Viên Tung lặng lẽ đứng quay lưng về phía Viên Như, ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ. Xe của Hạ Diệu đang chạy vào từ cổng chính, tốc độ xe tương đối nhanh, tới bãi đỗ xe thì mạnh mẽ phanh kít lại, thân xe rung lắc kịch liệt. Hạ Diệu từ trong xe bước ra, đầy một thân khí thế nóng nảy, rầm một tiếng đóng cửa xe lại.

Viên Như nói tiếp: “Em quyết định, sẽ cho mình thêm một cơ hội nữa.”

Viên Tung thấy Hạ Diệu cất bước đi nhanh về phía phòng huấn luyện, đế giày mài cả ra đốm lửa.

“Đương nhiên, để đáp tạ sự quan tâm cùng bảo vệ kiên trì của anh trong suốt thời gian vừa qua, em cũng quyết định tặng cho anh một sự kinh hỉ.”

Đường nhìn của Viên Tung xuôi từ cửa kính phòng làm việc ra bên ngoài, thấy Hạ Diệu oán hận quẳng balô xuống đất, ngay cả quần áo cũng chẳng thèm thay, cứ thế đi thẳng một mạch về phía bao cát. Sau khi dùng hai tay giữ cho bao cát đứng yên, cậu bắt đầu quyền đấm cước đá với bao cát, xem ra đang rất muốn xả giận.

“Anh, anh thử đoán xem là kinh hỉ gì nào?”

Viên Tung lập tức mở cửa, đi thẳng về phía Hạ Diệu.

Viên Như bực bội gọi với theo, “Ê, anh có nghe em nói không thế?”

Viên Tung đi đến bên cạnh Hạ Diệu, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng nhìn cậu.Hạ Diệu vẻ mặt âm trầm, một mực quyền đấm cước đá, chẳng buồn liếc nhìn Viên Tung lấy một cái. Sau đấy lại như tâm sinh bất mãn với Viên Tung, nắm đấm dịch chuyển phương hướng, quét bao cát về phía Viên Tung.

Viên Tung dùng tay giữ bao cát lại.

Cuối cùng Hạ Diệu phát cáu đấm mạnh một quyền lên bao cát, rồi đặt mông ngồi xuống tấm đệm mềm, thở hồng hộc.

Viên Tung từ trên cao nhìn xuống Hạ Diệu, ngón tay búng búng ót cậu, hỏi: “Đã ghiền chưa?”

“Chưa đã ghiền.” Hạ Diệu trong lòng vẫn rất nghẹn khuất.

“Đi nào, tôi đưa cậu ra sân tập bắn cho đã ghiền.”

Lúc Viên Tung túm tay Hạ Diệu đi về phía cầu thang, vừa vặn đụng trúng Viên Như cũng đang muốn xuống cầu thang. Viên Như chăm chú nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, bảo: “Các anh…”

Còn chưa nói xong, Viên Tung với Hạ Diệu đã xoải bước rời đi.

Viên Như chằm chằm nhìn theo bóng dáng thân mật của hai người, nhịn không được nở ra một nụ cười thỏa mãn. Chậc chậc…, trông đúng là rất giống người một nhà, xem ra quyết định này của mình là chính xác.


Sau một trận tuyết lớn, trường bắn trông càng có vẻ mênh mông tĩnh lặng, mặt tuyết trắng tinh bằng phẳng khiến người ta không nỡ giẫm chân lên. Mấy tấm bia ngắm đứng trơ trọi giữa nền tuyết, Viên Tung đi tới phủi sạch tuyết bên trên, rồi dán lại mấy tờ giấy ngắm.

Cách đó mấy chục thước, Hạ Diệu khiêng trên vai một cây súng trường, một mắt nhìn vào ống ngắm, điều chỉnh vị trí mấy lần.

Chọn tấm bia thứ sáu, Hạ Diệu xem nó như Vương Trì Thủy hóa thân, bắn đoàng đoàng… liên tiếp mười phát súng. Cảm giác chấn động khi đạn bắn ra khiến ngón tay cậu hơi run lên, nỗi khó chịu trong lòng như vỡ tan ra dưới xung động của viên đạn.

Viên Tung cũng nhấc súng lên, ngắm vào tấm bia thứ hai.

Hạ Diệu nhịn không được liếc nhìn sang bên cạnh, thời khắc Viên Tung cầm súng lúc này là mê người nhất. Loại tư thế cầm súng cực ngầu này hoàn toàn không cần phải phô bày, mà là tự kết hợp với trời đông để hiển lộ. Ánh mắt sắc bén, khuôn mặt nhìn nghiêng như đao khắc cùng súng ống lạnh như băng dung hòa thành một thể, có cảm giác khẩu súng trong tay hắn không phải một món công cụ, mà là một người bạn tri kỷ đã đồng hành nhiều năm.

Tốc độ ngắm bia của Viên Tung cực kỳ nhanh, thẳng thắn dứt khoát bắn ra mười phát.

Hạ Diệu lại ngắm vào tấm bia thứ ba, tiếp tục suy tưởng thành Vương Trì Thủy, mười phát súng bắn ra như trút giận, trong lòng bỗng cảm thấy sảng khoái.

Viên Tung cũng bắn theo mười phát súng.

Hai người như thể đang phân cao thấp, tám tấm bia tổng cộng tám mươi phát súng, mỗi người bốn mươi phát. Sau khi bắn xong liền đi tới chỗ dựng bia, tự đếm số phát bắn trúng của mình.

Hạ Diệu đếm trước phần của cậu, tấm bia thứ nhất vì bắn quá gấp nên số lượng đạn trúng rất ít, chỉ có ba phát trúng, hơn nữa vị trí đều cách hồng tâm khá xa. Tới tấm bia thứ hai thì khá hơn một chút, càng về sau càng tốt, tấm bia cuối cùng trúng được bảy phát, hơn nữa có một viên trúng vào hồng tâm.

“Thế nào?” Hạ Diệu nhịn không được vênh mặt lên với Viên Tung.

Viên Tung bày ra vẻ mặt tạm chấp nhận.

Hạ Diệu không phục, “Để tôi xem anh bắn trúng được bao nhiêu phát.”

Viên Tung đang định đi đếm, Hạ Diệu liền gảy hắn ra, bảo, “Để tôi đếm giúp anh.”

Bia thứ nhất chỉ có một vết đạn, ngay vị trí hồng tâm.

Hạ Diệu lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, “Loại trình độ này của anh mà cũng là thiện xạ ấy hả? Một súng này là ăn rùa chứ gì?”

Nói rồi lại chuyển sang tấm bia tiếp theo, vẫn chỉ có một vết đạn, Hạ Diệu nhịn không được bắt đầu buồn bực. Tới tấm bia thứ ba, thứ tư vẫn như vậy. Hạ Diệu thoáng đình trệ mất vài giây đồng hồ, nháy mắt liền nhìn ra manh mối. Viên Tung không phải chỉ bắn trúng một phát, mà là phát đầu tiên bắn trúng hồng tâm, chín phát sau đều xuyên qua vết đạn cũ.

Hạ Diệu lập tức bị dọa suýt tè ra quần.

Chấn động qua đi, chính là rống giận và gầm gừ như bệnh nhân tâm thần.

Thế méo nào không nhường tôi một chút? Thế méo nào không nhường tôi một chút hả?… Ông đây đến là để tìm kiếm sự an ủi, để tìm sự cân bằng cho cõi lòng, chứ không phải để làm nền cho anh đâu ĐM!!! Hạ Diệu điên cuồng dùng báng súng đánh mấy phát vào lưng Viên Tung, rồi đặt mông ngồi phịch xuống nền đất tuyết, hút thuốc vận khí.

Viên Tung bỏ súng xuống đất, ngồi xếp bằng bên cạnh Hạ Diệu, tay xoa nhẹ mấy giọt mồ hôi sau ót cậu.

“Đại thiếu gia nhà chúng ta hôm nay bị sao vậy?”

Hạ Diệu hung dữ dí đầu thuốc xuống nền đất tuyết, tức giận nói: “Bị người ta lừa.”

Viên Tung hơi nhíu mày, “Ai dám lừa cậu?”

“Một thằng nhóc bụi đời.”

Hạ Diệu cuối cùng cũng túm được một người có thể giãi bày tâm sự, liền đem nỗi nghẹn khuất trong lòng đổ ra toàn bộ. Trong lúc kể còn vô số lần giận dữ đá đạp nền tuyết, đỏ mặt tía tai sa sả với Viên Tung một hồi.

“Anh nói xem, con hàng kia có phải do anh rắp tâm xếp vào bên cạnh Tuyên Đại Vũ để giày vò cậu ta không?”

Viên Tung thấy dáng vẻ uất ức của Hạ Diệu, trong lòng khẳng định rất đau lòng, nhưng đau lòng bao nhiêu cũng không tránh khỏi bất ngờ sinh ra ý ghen tuông, lại là chuyện về Tuyên Đại Vũ. Lẳng lặng nghe Hạ Diệu nói xong, hắn mới lãnh đạm mở miệng.

“Tôi không quen Vương Trì Thủy nào hết.”

Hạ Diệu kỳ thực cũng biết Viên Tung không làm ra loại chuyện này đâu, nhưng cứ muốn bới lông tìm vết mà mắng hắn hai câu cơ.

Viên Tung xoa bàn tay lớn lên gò má lạnh băng của Hạ Diệu, ngữ khí ôn hòa, “Thôi được rồi, chuyện có lớn lắm đâu? Có ai mà chưa từng bị lừa? Đàn ông con trai mà, rộng rãi chút đi, có nợ thì ta chờ hắn ra tù rồi lại tính tiếp.”

Hạ Diệu tiếp tục sang sảng, “Đm đều tại anh! Nếu không phải anh quẳng cái cực phẩm ấy lên lưng Tuyên Đại Vũ, có thể xảy ra một đống chuyện bực mình như vậy sao? Anh nói xem, lúc trước chọn người sao anh không chọn lấy một thằng bình thường một chút, lại đi chọn cái thằng hề này hả.”

Viên Tung: “…”

Một lát sau, Hạ Diệu đã tiêu hết hơn nửa cơn giận, trong lòng cũng cảm thấy rất áy náy, lại hạ giọng bảo:

“Kỳ thực cũng không phải tôi giận cậu ta hãm hại tôi, mà là tôi giận chính bản thân mình trí nhớ quá kém. Anh thử nói xem, rõ ràng cậu ta đã lừa Tuyên Đại Vũ đến hai lần, tại sao tôi lại chẳng có chút ý thức phòng bị nào cơ chứ? Tôi đây mấy năm làm cảnh sát hình sự chẳng phải là vứt đi rồi sao? Mẹ kiếp tôi thật đúng là đồ vô dụng!”

Viên Tung chụp bàn tay to lớn lên ót Hạ Diệu, bảo: “Là vì cậu còn nhỏ đấy thôi.”

“Còn nhỏ?” Hạ Diệu làm ra vẻ mặt không thể lý giải nổi, “Tôi đã bằng này tuổi rồi, còn nhỏ?”

Viên Tung lại nói: “Không có gì to tát, cậu ta trộm mất của cậu bao nhiêu tiền? Tôi đền lại cho cậu.”

“Không phải vấn đề tiền hay không tiền.” Hạ Diệu còn chưa nói ra, số tiền kia là cậu vốn định dùng để mua quà cho Viên Tung.

Viên Tung lặng im một lát, trầm giọng bảo: “Đứng dậy đi đã, đừng ngồi dưới đất nữa, ướt hết quần bây giờ.”

Hạ Diệu vẫn không nhúc nhích.

“Mới nãy còn bảo mình đã bằng này tuổi rồi, cậu nhìn xem cậu bây giờ…” Viên Tung trừng giận Hạ Diệu, “Có ai lớn rồi mà còn ngồi đất ăn vạ không?”

Nói xong bèn kéo Hạ Diệu đứng dậy, lấy tay phủi phủi tuyết trên mông cậu, nhân tiện tét cho một cái, “Cậu thử nhìn xem, quần ướt hết rồi đây này.”

Hạ Diệu đột nhiên ôm choàng lấy cổ Viên Tung, ghé vào tai hắn nhỏ giọng bảo: “Tôi tìm cho anh một cô bạn gái nhé?”

Viên Tung liếc xéo Hạ Diệu, ánh mắt như dao.

Toàn bộ nghẹn khuất cùng bất mãn trong lòng Hạ Diệu vào giờ khắc này đã hóa thành hư ảo, tâm tình thư thái.

Không biết cậu đã đùa Viên Tung như này bao nhiêu lần rồi, dường như mỗi lần cảm thấy không thoải mái, chỉ cần nói mấy lời này với Viên Tung, nhìn thấy khuôn mặt cứng ngắc của Viên Tung, trong lòng liền có một niềm vui thích vô hạn, chuyện không thoải mái cũng cứ thế trôi đi.

Trên đường về, đột nhiên Viên Tung bảo: “Cậu có từng nghĩ tới hay chưa, có thể Vương Trì Thủy biết cậu và Tuyên Đại Vũ là cùng một phe?”

“Không thể nào.” Hạ Diệu ngữ khí rất quả quyết, “Tôi chưa từng đề cập tới chuyện này, làm sao cậu ta biết được?”

Viên Tung không nói gì thêm.

Hạ Diệu liếc nhìn Viên Tung, bảo: “Anh có thể đổi quần áo đi được không? Ngày nào cũng mặc một bộ này, anh không chán sao?”

“Tôi đổi rồi.” Viên Tung nói, “Cái này tôi mua ba bộ.”

“Thật phục anh.” Hạ Diệu rầy la, “Anh lười đến cỡ nào chứ hả?”


Mấy ngày sau, tâm tình Hạ Diệu đã tốt hơn chút đỉnh, cậu lại ôm một trái tim mạnh mẽ tới trại tạm giam.

“Mấy hôm nay cậu ta thế nào?” Hạ Diệu hỏi cảnh ngục, “Có phải suốt ngày được ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống thoải mái hơn bội phần không?”

Cảnh ngục nói: “Vẫn vậy thôi.”

“Vẫn vậy?”

Cảnh ngục gật đầu, “Tôi chưa từng thấy cậu ta gọi thêm đồ ăn, cũng không tham gia khi đám cùng phòng góp đồ ăn lại với nhau, chưa từng mua quà vặt, hút điếu thuốc cũng đi xin xỏ người khác.”

Hạ Diệu có chút khó tin, đã trộm tiền đi rồi, không tiêu thì giữ có tác dụng gì?

“Không tin cậu thử xem camera này.” Cảnh ngục bảo, “Bây giờ đang đúng vào giờ ăn trưa của bọn họ đấy.”

Hạ Diệu xoay chuyển tầm mắt, nhìn về phía màn hình. Ngồi trong góc phòng phía đông nam chính là Vương Trì Thủy, so với lần gặp trước thì trông cậu ta có vẻ gầy hơn chút nữa. Cậu ta một tay cầm bánh bao gặm từng miếng lớn, một tay bưng bát canh cải trắng lên uống. Ăn hết phần của mình còn nhìn chằm chằm phần của người khác, người ta gọi thêm chút đồ xào nên chẳng thèm ăn cái này, Vương Trì Thủy liền trực tiếp bưng về ăn hộ.

Chẳng mấy chốc, hai chiếc bánh bao đã vào bụng, hai chén canh cũng uống hết veo.

Hạ Diệu âm thầm líu lưỡi, tên này rốt cuộc tài nô đến cỡ nào vậy trời?