Vèo một cái đã tới giữa tháng mười hai, Trương Điền lành thương xuất viện rồi, trên mặt còn lưu lại một vết sẹo. Nẹp gỗ trên khuỷu tay Hạ Diệu cũng đã được gỡ ra, nhưng vết thương chưa khỏi hẳn, vẫn không thể xuất cảnh, chỉ có thể ngồi trong phòng làm việc.
Hạ Diệu vốn đã trắng, bây giờ lại là mùa đông, ngày nào cũng không thấy ánh mặt trời, bưng bít càng thêm trắng.
Trương Điền từ sáng đến tối kêu la trong phòng làm việc, oán trách đủ loại bất công.
“Các cậu nhìn khuôn mặt của tôi xem này, hoàn toàn bị hủy rồi, còn tìm người yêu kiểu gì đây?”
Tiểu Huy cười bảo: “Tìm người yêu không liên quan tới mặt mũi, cậu xem Hạ Diệu đẹp trai thế kia, chẳng phải vẫn ế chỏng ế chơ đó sao?”
Hạ Diệu ngồi một bên chỉnh sửa tài liệu, giả vờ không nghe thấy.
Tiểu Huy vừa nói vậy, Trương Điền trong lòng lại càng thêm bất bình.
“Thật đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, cậu thử nói xem tôi thì bị sẹo trên mặt, cậu ta thì càng ngày càng đẹp trai rực rỡ! Trước mấy ngày tôi về, cậu ta mặt mũi vẫn còn vàng vọt u ám, bây giờ trông đã tươi ngon mọng nước thế này rồi.” Nói xong liền nhéo má Hạ Diệu một cái.
Hạ Diệu nhếch một bên khóe môi, lưu loát nói ra một đoạn lời quảng cáo.
“Phụ nữ khiêu gợi có thể ví như một tác phẩm nghệ thuật, đàn ông hoàn mỹ thời hiện đại cũng có thể được tán thưởng, giữ gìn làn da của đàn ông chính là yêu mến xúc giác của phụ nữ.”
“Chậc chậc, nghe cậu nói kìa.” Tiểu Huy liếc ánh mắt giễu cợt về phía Trương Điền, “Cậu đáp lại mấy câu nghe thử coi.”
Trương Điền thoáng ngừng một chút, tay vuốt vuốt mặt, làm ra một bộ biểu cảm khoa trương.
“Sớm tối dãi dầu mưa nắng, dùng một chút mà quý giá biết bao. Ha, thật đúng là xứng đáng với khuôn mặt này của ta!”
Tiểu Huy bị chọc đến ôm bụng cười, “Thấy không? Đây chính là sự khác biệt giữa đẹp trai nhà giàu với nghèo hèn rách rưới.”
Đúng lúc ba người đang tán phét vui vẻ, đội trưởng gọi điện thoại tới, thông báo có nhiệm vụ phải xuất cảnh. Trương Điền cùng Tiểu Huy nhanh nhẹn chỉnh lý rồi lập tức rời đi, để lại một mình Hạ Diệu trong văn phòng, mọi việc đều đã làm xong cả rồi, không biết nên làm gì bây giờ đây.
Buồn chán xách lên một túi quà vặt, đang hăng say nhai rôm rốp, điện thoại của Tuyên Đại Vũ gọi tới.
“Yêu nhi à, đêm qua tôi vừa nằm mơ.”
“Mơ thấy cái gì?”
“Mơ thấy tên Vương Trì Thủy kia bị tôi tóm được.”
Hạ Diệu phì cười, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi kiếm một đám đàn ông cưỡng mông nó.”
Trên trán Hạ Diệu nổi mấy đường hắc tuyến, “Xem cậu mơ cái đen tối gì kìa.”
Tuyên Đại Vũ cười hì hì, “Bây giờ tôi thực sự có một loại mong muốn, nếu bắt được nó sẽ bỏ tiền ra mướn ngay mấy tên gay, chuyên gia đi làm chuyện đó, làm tới khi nào lỗ ass của nó nở bung xòe, tốt nhất là táng cho lòi cả ruột ra!”
“Chúng ta có thể đừng bàn đến chuyện lỗ ass được không?” Hạ Diệu bực mình, “Tôi đang ăn đó!”
“Ăn gì thế?”
“Thanh mai.”
Tuyên Đại Vũ bảo: “Tôi nói cậu nghe, ăn cái đó ít thôi, ăn nhiều là bị tiêu chảy đó. Lần trước tôi ăn một lúc hết hai túi, kết quả bị tiêu chảy đến tiêu hồn, hai ngày liền ass đều nóng rát.”
“Cậu còn chưa chịu thôi đi?” Hạ Diệu trừng mắt.
Tuyên Đại Vũ cười hà hà.
Hai người lại nói chuyện tào lao một hồi, sau đấy lãnh đạo gọi điện bảo đi qua, Hạ Diệu liền dập máy trước.
Nửa giờ sau, lúc Hạ Diệu quay về văn phòng, Tiểu Huy và Trương Điền cũng đã trở lại.
“Nhanh vậy sao?” Hạ Diệu ngạc nhiên.
Tiểu Huy bảo: “Haiz, chỉ là một tên bụi đời say rượu thôi, nhấc tay xách về là xong, tôi còn tưởng chuyện gì to tát lắm chứ, phái đi ba người lận.”
Hạ Diệu thuận miệng hỏi: “Rượu vào làm loạn hả?”
“Không phải, tên này không…” Tiểu Huy chưa nói đã cười.
Trương Điền nói thay: “Lại đây lại đây, để tôi kể cho cậu nghe, tên này đặc biệt cực phẩm, mấy hôm trước chẳng phải chúng ta cứ nhận được điện thoại báo án sao? Chính là ông Lưu, trong nhà mất chai rượu Mao Đài kia kìa, lần này bắt được chính là tên trộm kia. Thì ra không phải lần nào hắn cũng trộm rượu mang đi, mà là thực sự uống ngay trong nhà người ta! Cậu đoán sau đó thế nào? Hắn ở trong nhà người ta uống say rồi, ngủ một ngày một đêm rồi, chờ đến lúc chủ nhà quay về còn chưa chịu tỉnh!”
Hạ Diệu nghe vậy cũng thấy rất mới mẻ, “Còn có loại cực phẩm này sao?”
“Chẳng phải vừa tóm về đấy sao? Đang giam sờ sờ trong phòng thẩm vấn kia kìa.”
“Tên là gì thế?” Hạ Diệu thuận miệng hỏi.
Trương Điền đáp: “Gọi là Lý Trì Thủy thì phải?”
Tiểu Huy chữa lại, “Hình như là Vương Trì Thủy chứ?”
“Không nhớ rõ lắm, nói chung là cái gì đấy Trì Thủy, tôi nhớ rõ hai chữ sau, Đại Vũ Trì Thủy mà!”
Mặt Hạ Diệu thoắt cái liền tái xanh, Trì Thủy… kẻ trộm… Cậu lập tức đứng dậy đi về phía phòng thẩm vấn.
Trương Điền quay mặt về phía Tiểu Huy, “Không phải là người quen của cậu Hạ đấy chứ?”
“Cậu ta có thể có loại người quen này sao? Nếu cậu nói chúng ta đối diện với năm thằng nhóc con, cậu ta câu kết với đám trẻ con trộm vặt tôi còn tin, Hạ thiếu gia mà có thể phạm tội được sao?”
“Vậy kia là kẻ phạm tội nhiều lần à?”
Tiểu Huy nhíu nhíu mày, “Chẳng nhớ rõ là bao nhiêu lần nữa!
Hạ Diệu bước vào phòng thẩm vấn, Vương Trì Thủy liền bị trói chặt vào ghế, ngồi rất thành thật. Hạ Diệu quét mắt nhìn cậu ta, mi thanh mục tú, trông cũng không đến nỗi nào đâu. Nhìn ngũ quan, thực sự có chút giống với miêu tả của Tuyên Đại Vũ.
Vương Trì Thủy ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Diệu, ánh mắt lập tức thất thần, đm anh cảnh sát này trông đẹp trai quá đi! Mới vừa rồi còn căng thẳng hồi hộp, sợ trong quá trình thẩm vấn bị đánh, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Diệu, nhất thời lại cảm thấy không cho anh cảnh sát này chạm vào mình mấy cái thì cũng thiệt thòi quá đi thôi.
“Tên.” Hạ Diệu hỏi.
Vương Trì Thủy vẫn chưa kịp phản ứng, “Đã bắt đầu lấy lời khai rồi ạ?”
“Tôi hỏi tên của cậu!” Hạ Diệu nghiêm mặt.
“Vương Trì Thủy.”
Hạ Diệu không nói hai lời, đẩy cửa bước ra ngoài.
Vương Trì Thủy còn có chút không nỡ, sao mới hỏi có một câu mà đã đi rồi? Tôi con chưa nhìn đủ mà! Tiến vào nói thêm mấy câu nữa đi…
Hạ Diệu vừa ra ngoài liền gọi cho Tuyên Đại Vũ.
“Tôi bảo này, có sẵn lỗ ass đây còn muốn cắm không?”
Cổ họng Tuyên Đại Vũ căng thẳng: “Thế nào, có phải cậu…”
Bên kia truyền tới tiếng nói vang như sấm rền của Tuyên Đại Vũ, chấn đến di động trong tay Hạ Diệu cũng phải phát run.
“Thật sao?”
“Chỉ là bước đầu hoài nghi, tôi vẫn chưa chính thức thẩm vấn, không biết có phải là người mà cậu muốn tìm hay không.”
Bên kia lào rào một trận tiếng đồ vật đổ, “Cậu chờ đấy, tôi lập tức tới ngay!”
Hai mươi phút sau, Tuyên Đại Vũ bước vào cục cảnh sát, vừa thấy Hạ Diệu liền khẩn cấp hỏi: “Nó đâu?”
“Nhốt trong phòng thẩm vấn chứ đâu!”
Tuyên Đại Vũ bước vội về phía đó, lại bị Hạ Diệu ngăn cản.
“Cậu không thể vào được.”
“Hôm nay tôi nhất định phải đập chết thằng oắt con kia!” Tuyên Đại Vũ giận đến không thể đợi thêm.
Hạ Diệu lạnh mặt nói: “Phòng thẩm vấn có camera giám sát, cậu đừng gây chuyện cho tôi.”
Tuyên Đại Vũ xanh mặt, nắm đấm siết lại kêu răng rắc.
Hạ Diệu bảo: “Thế này đi! Tôi đi xin chỉ thị của lãnh đạo một chút, mở camera giám sát ra, như vậy cậu ngồi ở bên ngoài cũng có thể trực tiếp xem được quá trình thẩm vấn.”
Tuyên Đại Vũ gắng gượng kiềm chế lửa hận trong lòng, bị Hạ Diệu kéo vào một gian phòng khác. Hạ Diệu mở camera giám sát ra, điều chỉnh đến phòng tra hỏi nơi Vương Trì Thủy đang ngồi, mặt Tuyên Đại Vũ lập tức đen sì.
“Đệch mợ chính là nó! Thằng oắt con kia có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.”
“Cậu nhỏ giọng một chút.” Hạ Diệu vỗ vai Tuyên Đại Vũ, “Vậy cậu cứ ngồi đây xem đi, ngẫm lại cụ thể quá trình phát sinh án trộm của cậu, quay về rồi cung cấp cho tôi.”
Rất nhanh, Hạ Diệu lại tiến vào gian phòng thẩm vấn kia.
Vương Trì Thủy ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Diệu, khóe môi nháy mắt tràn ra một nụ cười toe.
Hạ Diệu hừ nói, “Tố chất tâm lý còn không tồi ha!”
“Bình thường tôi nhìn thấy anh nào đẹp trai, tố chất tâm lý đều sẽ chuyển biến tốt.”
Hạ Diệu lạnh mặt quát lớn, “Nghiêm túc một chút đi!”
Vương Trì Thủy lập tức ngồi thẳng lên, vẻ mặt lắng nghe giáo huấn.
“Tên.”
“Vương Trì Thủy.”
“Địa chỉ gia đình.”
“Ở ngay trên chứng minh thư của tôi đấy.”
Hạ Diệu cầm chứng minh thư của Vương Trì Thủy lên xem một chút, đảm bảo không thể sai được, vừa nhìn thấy phần địa chỉ liền chửi thầm một tiếng đù má. Còn Sơn Đông sơn điếc cái gì? Trên này ghi rõ ràng, “Lang phường Hà Bắc”; loại lời nói dối cỡ này mà Tuyên Đại Vũ cũng có thể tin?
“Lang phường Hà Bắc, cách đây rất gần ha!” Hạ Diệu nói.
Vương Trì Thủy gật đầu, “Một tháng có thể về nhà một lần.”
Hạ Diệu lại trưng ra vẻ mặt hắc tuyến, chẳng phải nói là cô nhi sao? Đại Vũ, cậu quả thực bị người ta lừa đến chẳng còn một mẩu.
Lại bày ra một gương mặt nghiêm chỉnh, hỏi: “Gây án mấy lần rồi?”
“Lần này là lần thứ ba.” Vương Trì Thủy thống khoái thừa nhận, “Nhà kia ba ngày hai lần đi công tác, nhà gã có một hòm rượu Mao Đài. Tôi nhân lúc gã đi công tác liền lẻn vào uống, lần đầu tiên uống nửa bình, gã chưa phát hiện ra, lần thứ hai tôi lại uống nốt nửa bình, gã cũng chưa phát hiện ra. Lần thứ ba tôi liền uống thêm…”
Hạ Diệu lại hỏi: “Ngoài chuyện này ra? Trước đây chưa từng có sao?”
“Không có!” Vương Trì Thủy mặt không biến sắc, “Tuyệt đối là phạm lỗi lần đầu!”
Hạ Diệu nheo nheo mắt, “Vậy cậu có biết người nào là Tuyên Đại Vũ không?”
Nét mặt Vương Trì Thủy thoáng đình trệ, hư tâm dưới đáy mắt chẳng mấy chốc lại bị thay thế bởi vẻ nghi hoặc cố tạo ra.
“Tuyên Thái Vũ? Tôi chỉ biết Đại Vũ, Đại Vũ Trì Thủy thì ai chả biết!” Nói xong ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, “Thật sự có người gọi là cái gì… Tuyên Đại Vũ sao? Tôi còn tưởng anh đùa giỡn tôi ấy chứ, cái tên này với tôi cũng quá là xứng đôi đi, chỉ số duyên phận phải đạt tới 99% ấy nhỉ? Nghe cứ như anh em kết nghĩa ấy.”
Lúc này Tuyên Đại Vũ ngồi trong phòng, ý nghĩ muốn đập tan cả camera giám sát cũng có.