Chương 5: Kiểm tra 15 phút

Sau khi gần hết tiết 1, thầy giáo thoải mái cho học sinh thảo luận. Châu Đức Bá quay xuống nói với Trần Văn Minh:

“Ê, mày có đem tập học thêm toán thầy Quyền không? Cho tao mượn xem 1 lát!”

“Có đây mà tao viết chữ hơi xấu nha”

“Uhm, tao xem được.”

Cầm đọc tập của Trần Văn Minh trong chốc lát thì Châu Đức Bá mới ngớ người ra. Thì ra như thế này là hơi xấu. Bình thường có thể gọi là tiêu chuẩn chữ bác sĩ. Cũng may, vốn những kiến thức mấu chốt thì không quá khó để đọc được.

Nghiền ngẫm 1 lúc thì Châu Đức Bá đã biết các bài tập của thầy Quyền sẽ ra theo dạng nào. Thời đầu những năm 2000 toán cấp 3 sẽ đặt nặng việc tìm ra được nút thắt trong bài toán. Bài dễ thì bạn có thể theo công thức đã được cung cấp để giải, nếu tính toán đúng thì kiểu gì cũng ra. Còn với bài khó, bạn phải biết cách giải bằng một mẹo cụ thể nào đó. Mẹo này cũng chưa chắc áp dụng được mọi bài toán, nên thường người học giỏi toán cấp 3 sẽ phải giải nhiều đề bài để tổng hợp cho mình thật nhiều mô típ.

Tóm lại thì, nếu trúng tủ chính là chúng ta đã từng giải bài có dạng như vậy rồi. Việc ngồi mà nghĩ cách giải mới cho một bài toán hóc búa trong giờ học là bất khả thi. Mà Châu Đức Bá cũng chẳng phải thiên tài, khoảng cách nhân sinh quá cao vợi. Ưu thế tuổi tác có cái rắm dùng trong trường hợp này.

Dù biết bài kiểm tra sẽ có dạng gì, nhưng với 15 phút thật sự Châu Đức Bá cũng nghĩ bản thân có thể làm hết cả 2 bài tập. Khả thi nhất là làm bài dễ thật chính xác để lấy 5 điểm. Nghĩ vậy, Châu Đức Bá lấy tập trắng ra thử giải những bài đơn giản trong sách giáo khoa. Anh cố gắng làm thật nhanh và làm đi làm lại nhiều lần. Sau đó thử các bài có trong quyển vở học thêm của Trần Văn Minh.

Tiết tiếp theo là giáo dục công dân, mặc kệ cô giáo thao thao bất tuyệt, Châu Đức Bá vẫn liên tục giải bài tập để nhanh chóng thuần thục các công thức lượng giác.

“Em Bá, đứng dậy!”

“Dạ cô gọi em ạ?”

“Em làm gì hí hoáy từ đầu giờ vậy?”

“Dạ em đang giải toán.”

“Đây là tiết giáo dục công dân, em có biết không?”

“Dạ xin lỗi đã làm cô không vui. Vậy em lên thư viện viết bản kiểm điểm gửi cô vào cuối giờ nhé!”

“Bây giờ, không được làm việc riêng nữa. Đứng đó chưa được ngồi.”

Chần chừ 1 lát, cô giáo trẻ hỏi:

“Theo em thế nào là một xã hội phát triển?”

Nhìn thấy Châu Đức Bá bỗng nhiên trầm ngâm thì cô giáo cảm thấy hơi hối hận vì đã đưa ra một câu hỏi quá mức tổng thể. Có thể đến bản thân một người mới tốt nghiệp đại học như cô cũng khó thể trả lời toàn vẹn. Chẳng hiểu sao lại đi hỏi một học sinh.

Thực ra việc trầm ngâm của Châu Đức Bá là bởi vì anh ta đang cố gắng điều chỉnh ngôn ngữ sao cho giống 1 học sinh cấp 3. Nếu nói một cách quá “người lớn” sẽ khiến bản thân bị chú ý.

“Thưa cô, định nghĩa xã hội phát triển nó tùy thuộc vào định hướng mỗi dân tộc, mỗi quốc gia. Có những quốc gia GDP không quá lớn nhưng dân trí cao, học thức rộng, khoa học phát triển. Có những quốc gia GDP khổng lồ nhưng dân chúng lại bị gò bó, thường xuyên xảy ra xung đột hoặc biến động chính trị. Nói chung theo em nghĩ, để xã hội phát triển thì từng cá nhân phải phát triển, không phải chỉ vật chất mà là toàn diện về mặt trí tuệ, văn hóa và tinh thần. Hãy thử nhìn sang các nước Bắc Âu, theo em xã hội của họ mới chính là thật sự phát triển.”

“…”

Cô giáo trẻ đứng khựng lại trong giây lát, nói với giọng ngập ngừng.

“Được rồi, em ngồi xuống đi, rút kinh nghiệm lần sau nha.”

“Em cảm ơn cô!!!”

Vừa ngồi xuống thì Trần Văn Minh đấm nhẹ vào lưng Châu Đức Bá rồi giơ lên ngón tay cái:

“Ngầu!”

Lúc này lớp trưởng Lê Thảo Nguyên lại nhẹ nhàng âm thầm ghi vào sổ theo dõi:

Bá làm việc riêng trong tiết 2 (GDCD), thứ Ba, bị cô giáo nhắc nhở, trả lời …

---

Cuối cùng thì tiết toán cũng đã đến, đúng như dự đoán, thầy Quyền đi nhanh vào lớp với bộ dạng cao cao ốm ốm quen thuộc. Thầy Quyền có đặc điểm là chỉ mặc mỗi 1 cái áo khoác thể thao abidas quanh năm suốt tháng. À có lẽ, đây là cái mới, nhưng màu sắc là giống hệt.

Châu Đức Bá nhìn bộ dạng của thầy mà cười cười trong lòng. Kiếp trước nhờ có bài kiểm tra điểm 1 mà mình đã sớm nhận ra sự yếu kém của bản thân. Từ đó có kế hoạch để học tập tốt hơn, tự định hướng tương lai của mình. Dù nói thật là với tư duy của 1 thằng thiếu niên nhà quê, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài thì việc “tự nhận ra” đơn thuần là khá hơn trước một chút, siêng năng hơn một chút và bớt ảo tưởng đi mà thôi.

Thầy Quyền nhanh chóng hô lên: “Cả lớp lấy giấy ra làm kiểm tra 15 phút”.

Ngay lập tức một loạt tiếng xào xạc kèm theo oán thán của một vài thanh niên. Đây chắc mẩm là mấy đứa không học bài cũ rồi. Châu Đức Bá vốn đã để sẵn tờ giấy trắng trên bàn, thậm chí viết sẵn tên của mình và tên lớp ở trên đầu trang. Sau đó ung dung chờ thầy viết đề bài lên bảng.

Sau đợt kiểm tra này sẽ có 1 đống lớn học sinh lớp A5 cảm thấy mình yếu kém và đi học thêm cho xem. Trong kiếp trước thì Châu Đức Bá cũng chẳng thèm quan tâm vì sau đó thì chỉ cần mượn vở của Trần Văn Minh hoặc ai đó học thêm lớp thầy là được rồi. Ngoài 3 ngôi sao của lớp và 1 phần nhỏ mấy cô cậu học khá ra thì phần đa sẽ bị ảnh hưởng nặng nề bởi đề bài này.

Thầy đang viết câu 2 thì cả lớp đã cặm cụi làm câu 1 trong đó có Châu Đức Bá. Anh ta sẽ không làm câu 2 nên không cần chép đề làm gì. Chỉ trong 5 phút thì đã có kết quả, nhưng thấy mình trình bày hơi ngắn, Châu Đức Bá quyết định viết lại cách giải và trình bày từng bước triển khai rõ ràng hơn. Vâng, đây chính là ưu thế thuở nhỏ của anh ta – chữ đẹp, dễ đọc, trình bày rõ ràng.

Việc làm lại cũng để chắc chắn là bài 1 đã được làm đúng và đạt điểm trung bình. Thầm liếc qua đề bài 2, Châu Đức Bá cũng thấy được sự tương tự của nó trong tập học thêm của Trần Văn Minh. Tuy nhiên, vì không đầu tư đủ, Châu Đức Bá vẫn muốn đi theo kế hoạch đã vạch ra trước đó.

Sau 10 phút làm bài thì Châu Đức Bá đã thấy sự ung dung của đám học giỏi trong lớp. Châu Đức Bá cười nhẹ 1 cái, thầm nghĩ, thật là hoài cmn niệm. Cũng không phải cố tình, Nguyễn Thị Tú Linh nhìn thấy nụ cười nhạt của Châu Đức Bá. Cô gái ít nói này bình thường ít quan tâm đến người khác, giờ cũng thấy khó hiểu. Châu Đức Bá làm xong rồi? Theo trí nhớ của cô thì Châu Đức Bá không có gì nổi bật và cũng ít có thái độ ta đây kiểu như vậy.

Châu Đức Bá lúc này làm gì biết mình bị nhìn trộm. Anh ta chỉ đang mãi nghĩ xem, sắp tới sẽ chuẩn bị làm gì để phát triển nguồn lực.

“Hết giờ, đặt bút xuống! Nguyên, Linh đi thu bài lại cho thầy!”

Buổi học cứ thế kết thúc mà không có gì đặc biệt. Nếu muốn nói thì chính là cảm giác đói bụng khủng khiếp. Châu Đức Bá chưa quen với thói quen ăn 1 bữa 5h30 sáng rồi gần 7 tiếng sau mới lại được ăn tiếp. Giờ còn phải đi bộ 2km về nhà. Chắc phải kiếm gì đó nhét tạm vào dạ dày mới được, kiểu này sẽ đau dạ dày sớm mất.

Châu Đức Bá hết ung dung nổi nữa, chân bước nhanh ra cổng trường. Bây giờ trước cổng trước và cả cổng sau phải nói là vô cùng đông đúc, xe đạp nhiều đến kẹt xe. Hai trường cùng tan học 1 lúc. Quá khủng khiếp!

Quán tạp hóa cách đó không xa, Châu Đức Bá chọn 1 ổ bánh mì ngọt giá 2000 VND. Thực ra, giá này là không rẻ, nếu so thời đó giá bánh mì thịt cũng chỉ 1000 VND. Vội vàng lục túi bí mật trong cặp sách. Để xem thằng Bá ngày xưa tiết kiệm được bao nhiêu nào.

Châu Đức Bá lục 1 hồi mới sực nhớ ra, lúc xuyên về có mở cặp ra kiểm tra và quên lấy tiền bỏ vào lại.

&!^#&#&

Trong bụng chửi đổng lên, Châu Đức Bá cắn răng đành nói.

“Con làm rớt tiền tiền rồi. Thôi trả lại cô!”

Bỗng nhiên một tờ 2000 VND trắng toát, à thực ra thì tay người cầm tờ tiền cũng trắng không kém, được đưa ra từ sau lưng Châu Đức Bá:

“Con trả hộ bạn!”

Châu Đức Bá vội quay lại thì thấy thì ra là Lê Thảo Nguyên, lớp trưởng đại nhân.

Lúc này thì đúng là đại nhân thật sự, một kẻ già đời giờ lại đi mượn tiền 1 đứa nhóc. Ôi nó bi ai làm sao. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Châu Đức Bá vẫn nói:

“Cảm ơn lớp trưởng, mình bị rơi tiền hôm qua”.

“Ko thành vấn đề, mai trả lại cho mình là được.”

Lấy được ổ bánh mì ngọt, Châu Đức Bá vội bóc vỏ và ăn ngấu nghiến. Nhìn thấy vậy, Lê Thảo Nguyên buồn cười bảo.

“Bộ đói lắm hả?”

“Tất nhiên! Đói khủng khiếp, mình không lết về nổi nếu không ăn gì đó.”

“Haha”

Lê Thảo Nguyên cười lên thì thật xinh đẹp. Châu Đức Bá nhìn nhìn cũng là hoài niệm, lớp trưởng sau này nghe đâu là lấy chồng nước ngoài rồi qua Mỹ sống. Ừ thì cũng như con gái mình ở kiếp trước. Nghĩ nghĩ lại thấy Lê Thảo Nguyên như con gái mình.

???!!!

Nghĩ xong lại thấy bản thân quá rảnh rỗi hoặc là quá biến thái nên đành cười cười ăn cho xong cái bánh.

Một chiếc ô tô đến đón Lê Thảo Nguyên, Châu Đức Bá vẫy tay chào lớp trưởng và hơi cúi người 1 chút khi thấy phụ huynh của cô. Dù Châu Đức Bá vốn là người có địa vị cao, nhưng bây giờ thì không phải. Chưa kể là con người ta vừa mới cứu đói bản thân, phải làm tròn vai thôi.

Cha của Lê Thảo Nguyên là giám đốc xí nghiệp nông sản lớn nhất của thị trấn. Trước đây nó là hợp tác xã, nhưng đến năm 90 thì chuyển qua mô hình bán tư nhân. Hiện tại thì nhà của Lê Thảo Nguyên gần như nắm trọn xí nghiệp, nhưng nghe đâu vẫn còn dây dưa rể má với các cấp thượng tầng của thị trấn.

Trong xe, ông Lê Bình hỏi con gái:

“Bạn con đó hả?”

“Dạ?!”

“Con gái mới học cấp 3 đừng có vội nghĩ đến chuyện yêu đương gì đó.”

“Ba nghĩ đi đâu vậy???”

“Ba chỉ nói trước như vậy thôi, con tự cân nhắc.”

“Không có chuyện gì đâu, mà nếu có thì cũng không thể là Châu Đức Bá.”

“?”

“Sao con có thể thích người như vậy! Con chỉ hơi tò mò thôi.”

“Ừ, phụ nữ chính là như vậy, tò mò rồi đi tìm hiểu, tìm hiểu xong rồi lọt hố không biết đâu mà lần. Hãy tỉnh táo một chút con gái ạ!”.

“…”

Chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì tới Châu Đức Bá, giờ thì thanh niên lại có quyền ung dung đi bộ về nhà rồi. À đúng rồi, sẵn tiện phải lên lại đồi thông nhặt lại tiền…