Tôi liếc nhìn Triệu Linh Nhi, cô ta không trả lời, mà bắt đầu xử lý đám thảo dược.
"Nhét trực tiếp vào miệng thì không được, chỉ có thể nghiền nhỏ ra thôi".
Tôi sững sờ, lúc này Triệu Linh Nhi lấy ra hai cái gáo múc nước, bắt đầu đập nát thảo dược ra.
"Lát nữa anh cho vào miệng rồi mớm cho họ, nếu không họ sẽ không uống đâu".
"Tôi làm sao?"
Tôi hô lên, chỉ vào mình và hỏi một cách khó tin.
"Ừ, anh cũng thấy rồi đấy. Hai người bọn họ dính lấy anh không chịu buông ra, sự nam tính trên người anh chính là mồi nhử, chỉ có anh mới làm được việc này thôi".
Tôi nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa rồi nhận lấy chỗ thảo dược mà Triệu Linh Nhi đã nghiền nát.
Tôi đưa thảo dược lên đầu lưỡi, trực tiếp hôn lên môi Lâm Ngọc Lam, Lâm Ngọc Lam chủ động cuốn lấy đầu lưỡi của tôi, có thể nói đây đúng là một trận đấu lưỡi thực sự!
Lâm Ngọc Lam dường như đã cảm nhận được vị của thảo dược, bởi vì bản thân kháng thuốc, Lâm Ngọc Lam muốn chạy trốn, nhưng một cô gái yếu đuối làm sao có thể thoát khỏi cánh tay của tôi chứ? Tôi cưỡng hôn Lâm Ngọc Lam và không ngừng khống chế sự kháng thuốc trong người cô ta, cố gắng đưa tất cả các loại thảo dược vào miệng cô ta.
"Khụ! Khụ khụ ... khụ ..."
Tất cả thảo dược đều được đưa vào miệng Lâm Ngọc Lam, tôi lau miệng gãi đầu xấu hổ khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triệu Linh Nhi.
Sau đó tôi kéo lấy Sở Tuyết Tương, ngậm thảo dược vào miệng rồi hôn Sở Tuyết Tương thật sâu, Sở Tuyết Tương còn chủ động hơn cả Lâm Ngọc Lam.
Lâm Ngọc Lam vừa rồi còn đang thèm khát giờ đã ngất đi, Triệu Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm nói với tôi: "Tốt rồi, thảo dược đã có tác dụng, đợi cô ấy tỉnh lại là ổn rồi".
Triệu Linh Nhi vừa dứt lời, Sở Tuyết Tương vừa mới rồi còn quyết liệt "chiến đấu" với tôi nhưng giờ cũng đã ngất đi, tôi ôm eo chị ta, khẽ gật đầu.
"Hay quá... Hay quá! Em cũng muốn chơi, chị ơi, em cũng muốn chơi!"
"Không cần, không cần nữa... lát nữa bọn họ sẽ tỉnh lại, đừng làm quá lên nữa!"
Tôi vội vàng nói, cười gượng ngăn cản Triệu Vũ lại.
"Ngoan, đừng làm loạn nữa, hai chị ấy đã ổn rồi".
Lúc này Triệu Vũ mới tiu nghỉu mà dừng lại, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Triệu Linh Nhi.
Tôi và Triệu Linh Nhi tìm bừa một chỗ rồi ngồi bệt xuống, tôi thấy mặt đất hơi bẩn, nên tôi đưa quần áo vốn đã rách nát cho Triệu Linh Nhi, để cô ta ngồi lên quần áo của tôi.
Triệu Linh Nhi ngượng ngùng cảm ơn tôi, tôi nói: "Không, hôm nay nếu không có cô tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa".
Chúng tôi đã đợi được hơn một tiếng đồng hồ, tôi đang chơi với lũ kiến một cách nhàm chán thì Lâm Ngọc Lam tỉnh dậy líu ríu kêu một tiếng, đôi mắt mơ màng từ từ mở ra.
"A... đau đầu quá!"
"Tỉnh rồi à?"
Triệu Linh Nhi còn vui mừng hơn tôi, cô ta ngay lập tức chạy đến để kiểm tra mạch của Lâm Ngọc Lam.
"Cô, cô là ai! Cô cũng... Cũng là đồng bọn của Lôi Đắc Mã phải không?"
Lâm Ngọc Lam dường như đã nhớ ra điều gì đó, kinh hãi lùi lại.
"Đừng sợ, cô ấy tên là Triệu Linh Nhi, rất giỏi y thuật, cô ấy là bạn của tôi. Linh Nhi đã giúp hai chị giải độc trong người đó".
Tôi giải thích, Triệu Linh Nhi dường như không để tâm lắm mà chỉ khẽ cười, cô ta vẫn đang kiểm tra cơ thể cho Lâm Ngọc Lam.
"A, a? Ồi... cám ơn cô, vừa rồi thật sự xin lỗi, tôi còn tưởng cô là..."
Triệu Linh Nhi vẫn chỉ khách sáo lắc đầu, mỉm cười nhìn Lâm Ngọc Lam.
Nói đến đây, Lâm Ngọc Lam nhanh chóng kiểm tra thân thể mình, nhìn thấy quần áo rách nát của mình, cô ta lập tức đỏ bừng mặt, hồn bay phách lạc, cúi đầu không lên tiếng.
"Chị đừng nghĩ nhiều, tôi đuổi ông ta đi rồi, hai người không sao đâu".
Lâm Ngọc Lam nhìn tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Tuyết Tương... Tuyết Tương thế nào rồi?"
Tôi không vui nói: "Cũng không sao cả, chỉ cần đợi chị ta tỉnh lại là được".
Sở Tuyết Tương lúc này cũng đã tỉnh lại, Lâm Ngọc Lam đỏ mặt đỡ chị ta dậy, từ từ kể lại chuyện vừa xảy ra, hai người càng nói càng đỏ mặt, cuối cùng cũng đồng thanh cảm ơn Triệu Linh Nhi, sau đó hai người cúi chào vài cái, liếc trộm tôi mấy lần, thấy trên người tôi chỉ còn sót lại một vài mảnh vải, lại nhìn chính mình rồi vội vàng chạy về thôn.
"Này! Còn con bò của hai chị!"
Tôi giận dữ nói với hai người họ, thậm chí còn không thèm nói lời cảm ơn tôi đã cứu họ, con bò kia vẫn ngu ngơ lẳng lặng gặm cỏ bên bờ suối, hai người kia lại vội chạy quay lại nhanh chóng lùa con bò về làng như đang chạy trốn.
Tôi nhìn theo bóng lưng hai người họ đi xa, trong lòng thầm nghĩ họ thì thanh thản ra về, còn lửa nóng trong người tôi thì chưa có ai dập.
"Trương Sơn Thành, đi thôi, chúng ta còn chưa hái đủ thuốc, trời sắp tối rồi".
Tôi gật đầu, đi về phía ngọn núi, Triệu Vũ vẫn cười ngu ngốc, Triệu Linh Nhi cẩn thận phân loại thảo dược, khẽ ngửi mùi thảo dược, cho dù có cây nằm trong bụi gai thì Triệu Linh Nhi vẫn không bỏ qua.
"Trương Sơn Thành, ở đây! Chỗ này có hoa lan!"
Nghe thấy tiếng gọi của Triệu Linh Nhi, tôi chạy ngay đến, phải nói rằng Triệu Linh Nhi khá là "lì", suốt từ nãy vẫn chưa nghỉ ngơi chút nào, còn sức lực trong người tôi đã giảm đi, toàn thân dần dần kiệt sức.
Cả buổi chiều đi hái thuốc, cả ngày mệt rã rời, tôi khẽ xoa bóp đầu mình.
"Đã muộn vậy rồi ư? Này, chúng ta ăn chút gì đã!"
Tôi gật đầu, Triệu Linh Nhi lấy lương khô từ trong túi ra đưa cho tôi và Triệu Vũ, Triệu Vũ ngốc nghếch chỉ tập trung vào ăn, Triệu Linh Nhi lại chỉ cắn từng miếng nhỏ.
Sức lực của tôi cũng dần dần hồi phục, cơm nước xong, mệt mỏi trên người cũng dần dần biến mất, bụng cũng no căng, tay nghề của Triệu Linh Nhi thật sự rất tuyệt, đang ăn thì tôi nhìn thấy vết thương ở cổ tay của Triệu Linh Nhi, tôi vội lấy loại thảo dược phù hợp ra bôi cho cô ta, cô ta cười nói: "Vết thương cỏn con này chẳng thấm vào đâu".
Tôi lắc đầu nói: "Sao lại không thấm vào đâu, cô đã bị thương rồi còn nói không sao, hái thuốc chẳng phải là để chăm sóc bản thân sao?"
Triệu Linh Nhi khẽ cười, gật đầu.
Triệu Vũ nói với cô ta: "Chị... Bị thương, đau đau..."
Triệu Linh Nhi cưng chiều xoa đầu Triệu Vũ rồi chìa tay ra để tôi quấn băng quanh cổ tay mình.
"Này, mặt trời sắp lặn rồi, tôi và Triệu Vũ cũng phải về nhà thôi".
Triệu Linh nhi đứng dậy phủi bụi, đeo cái hòm gỗ đựng thuốc lên lưng rồi nói với tôi: "Anh đi về phải chú ý an toàn đó, buổi chiều đường núi dốc, cẩn thận đừng để bị ngã".
Tôi gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp, tôi quay sang nói với Triệu Vũ: "Phải chăm sóc tốt cho chị của em, đừng để chị bị kẻ xấu bắt cóc đó".
Tôi không biết cậu ta có hiểu không, chỉ thấy cậu ta cười khúc khích.
Tôi nhìn Triệu Linh Nhi xuống núi mà lòng không yên, nhìn theo bóng lưng cô ta đi xa dần, cô ta cũng vẫy tay với tôi, hét lớn bảo tôi mau về nhà.
"Này! Ngày kia chúng ta lại gặp nhau ở đây nhé! Hôm đó tôi sẽ đưa tiền thuốc cho cô!"
Triệu Linh Nhi nhảy lên mấy lần trông rất đáng yêu, cô ta gật đầu, sau đó dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
"Mình cũng nên về nhà thôi".
Tôi tự nhủ, với hành động của Lôi Đắc Mã hôm nay thì ông ta có trở về thôn cũng không được yên ổn.