Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương giống như những con sói đói khát, sốt ruột lao tới dày vò bộ quần áo đã rách rưới của tôi.
"Rầm..."
Tôi ngã nhào xuống đất, vẫn chưa được tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể của Lâm Ngọc Lam vài giây, Sở Tuyết Tương đã xô tôi xuống đất, không ngừng lôi kéo quần áo vốn đã tả tơi của tôi giống như một con thú đang động dục. Ánh mắt chị ta cực kỳ quyến rũ, không ngừng liếm láp cơ bắp của tôi, cắn vào cơ thể tôi như có được miếng mồi ngon, ôm chặt lấy tôi không chịu buông ra.
Tay của tôi vô tình xâm nhập vào một nơi bí mật, nơi hoa viên mà bình thường không một ai được chạm tới giờ lại nằm dưới tay tôi, nước ở chỗ đó chảy ra như khe suối bên cạnh tôi, quả thực là rất ẩm ướt. Cảm nhận được sự đụng chạm của tôi, Lâm Ngọc Lam càng dựa sát vào tay tôi.
"Lâm Ngọc Lam, bình tĩnh!"
Tôi cố hết sức rút cánh tay khỏi lồng ngực Sở Tuyết Tương để ngăn Lâm Ngọc Lam lại.
"Đừng căng thẳng, nhân cơ hội này, sao không giải quyết hai người này ngay tại chỗ đi?"
Giọng của tiên nữ Thanh Thủy vang lên, mê hoặc tôi.
"Nếu để họ khó chịu, e rằng sẽ không tốt cho cơ thể họ. Chi bằng ngươi giúp họ, bây giờ không tấn công thì còn chờ đến bao giờ?"
Tôi không đẩy họ ra nữa, có chút chờ mong hỏi tiên nữ Thanh Thủy: "Không còn cách nào khác sao?"
Tiên nữ Thanh Thủy hỏi lại: "Còn cách khác thì ngươi muốn nghe chắc?"
Tôi nuốt nước bọt, run rẩy đè 'vùng đất' mềm mại trước mặt xuống, Sở Tuyết Tương lập tức thở hổn hển.
"Được... Dù sao đi nữa, cậu nhỏ của tôi đã cương cứng lên rồi, giờ không làm mới có vấn đề, vậy thì... Vậy thì tôi..."
Nói xong, người tôi nóng ran, ánh mắt dán chặt vào hai ‘kiệt tác nhân gian’ đang đè lên mình.
"Hôm nay tôi sẽ khiến hai chị phải cầu xin tôi!"
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, trong mắt tràn đầy dục vọng.
"Trương Sơn Thành! Bọn họ làm sao vậy?"
Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh như chuông gió vang lên, tôi chợt bừng tỉnh, lúc này mới nhìn thấy Triệu Linh Nhi dẫn Triệu Vũ đang vội vàng chạy tới.
"Họ sao vậy? Anh làm sao vậy?"
Triệu Linh Nhi ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, cậu em trai ngốc nghếch của cô ta vẫn cười ngây ngô, cậu ta còn biết nhặt giúp tôi bộ quần áo đã rách nát lên.
"Vừa rồi Lôi Đắc Mã muốn quấy rối họ, tôi tình cờ đi ngang qua, vừa đuổi Lôi Đắc Mã đi. Cô cũng biết hành vi bẩn thỉu của Lôi Đắc Mã. Có lẽ là vì ông ta sợ bị mọi người biết được bộ mặt thật của mình nên mới đe dọa hai cô gái này rằng: Nếu họ không giao điện thoại di động của ông ta ra thì ông ta sẽ làm nhục cả hai người họ".
Tôi vừa nói vừa giả bộ bị thương thật, nhưng Triệu Linh Nhi cũng không quan tâm nhiều như vậy, vội hỏi: "Tình hình bọn họ thế nào rồi? Tại sao trạng thái cơ thể lại bất thường như vậy?"
Tôi lập tức nói: "Họ đã bị thằng cha Lôi Đắc Mã cho uống thuốc kích dục, giờ đang lên cơn điên đấy".
Tôi thầm nghĩ đây không phải là phát điên nữa mà là cuồng dâm ấy chứ.
"Hả? Để tôi xem!"
Triệu Linh Nhi nhanh chóng đưa thảo dược trên lưng cho cậu em ngốc nghếch của cô ta rồi vội vàng mở mí mắt của hai người kia ra, ai ngờ Lâm Ngọc Lam cứ bám lấy tôi không buông, còn cả người Sở Tuyết Tương như bị côn trùng cắn, đang không ngừng sờ nắn vị trí nhạy cảm ở khắp người mình.
Triệu Linh Nhi cau mày, vội vàng nói với tôi: "Cứ thế này sẽ không ổn, chúng ta phải nhanh chóng đưa họ tới bệnh viện!"
"Tôi thỏa mãn hai người họ là được rồi, còn đến bệnh viện làm gì chứ..."
Trong lòng tôi nghĩ vậy, nhưng tôi không nói ra.
"Quanh đây có những loại thảo dược có thể giải độc, có thể cứu được cả hai người họ!"
Trong lòng tôi chợt thoáng qua một chút thất vọng, Triệu Linh Nhi nói với cậu em ngốc nghếch: "Triệu Vũ! Mau đi tìm thảo dược!"
Cô ta vừa nói tay đã cầm giỏ trúc lên, vội vàng cùng Triệu Vũ đi về phía tây, sau đó lại không yên tâm quay đầu lại nói với tôi: “Trương Sơn Thành, anh ở đây trông chừng họ, nếu như Lôi Đắc Mã lại tới, anh hãy gọi hai chúng tôi! "
Tôi nghĩ so với việc lo lắng về đồ bỏ đi như Lôi Đắc Mã, chẳng bằng tôi lo cho cậu nhỏ đang cương cứng của mình còn hơn.
“Ừ, được rồi, đi nhanh đi, tôi sẽ ở đây canh chừng, cám ơn cô, nếu cô không đến, tôi thật sự không biết hai người họ sẽ xảy ra chuyện gì”, tôi nói vài câu nói hời hợt để đối phó, sau đó vẫn không cam lòng nhìn hai cô gái đang bị dục vọng làm cho điên cuồng kia.
"Ừ, chờ tôi!"
Nói xong, cô ta vẫn không yên tâm lắm, lại liếc nhìn hai cô gái kia rồi mới chạy về phía tây mà không ngoảnh đầu lại.
"Hừ, tại sao Triệu Linh Nhi lại tới đúng vào thời khắc quan trọng như vậy chứ?..."
"Ai bảo ngươi do dự, vừa rồi rõ ràng là có cơ hội mà".
Tiên nữ Thanh Thủy cũng nói như vậy, trong lòng tôi càng trống rỗng hơn.
Tôi lặng lẽ chờ Triệu Linh Nhi, đối mặt với sự tấn công liên tục của Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương, tôi cố gắng lý trí đẩy họ ra, nếu không thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội. Tự nhiên ở nơi rừng núi hoang vắng này lại mọc đâu ra một Triệu Linh Nhi chứ, nếu không có ai, tôi đã trực tiếp xử lý hai người này tại chỗ rồi.
Tôi thở dài, lắc đầu.
"Tôi quay lại rồi đây!"
Triệu Linh Nhi nhảy thẳng xuống sườn dốc, theo sau là Triệu Vũ vẫn đang cười ngốc nghếch, tôi vô cùng tức giận nhưng không có nơi để trút giận, ngược lại vẫn phải nhận lấy mấy cây thảo dược.
"Trực tiếp bón cho họ sao?"
Triệu Linh Nhi gật đầu, nhưng lại cau mày, nhét thảo dược vào miệng hai người kia.
"Tránh ra, cút đi... Tôi muốn, cho tôi..."
Sở Tuyết Tương nôn hết thuốc ra, không chịu uống một chút nào.
"Làm sao đây?"