Chương 3: Tiểu thư bị ghẻ lạnh

Tại tư dinh nhà Satake, trong thư phòng ở tầng hai, chủ tịch Satake Ikishige đang đứng nghiêm nghị, lưng dựa nhẹ vào bàn làm việc, chân bắc chéo. Khuôn mặt nghiêm túc, cặp lông mày dài khẽ nhíu lại, tay đút túi quần, miệng nhếch lên, hàng ria mép cong cong, lộ rõ nếp nhăn khóe miệng. Toàn người ông lộ rõ sự bất bình, tia nhìn tỏa ra đầy lạnh lẽo, tức giận và phẫn nộ.

Ông gườm gườm, im lặng, khí chất cứng rắn pha phần bí hiểm không ngừng khiến cho căn phòng giảm nhiệt. Khuôn mặt ngẩng cao, con ngươi đen láy hướng xuống chiếu thẳng vào cô bé bảy tuổi cao xấp xỉ một mét, người run rẩy lẩy bẩy.

Ikishige đứng nói chuyện với Yui, con gái ông sau vụ việc vừa rồi ở trường. Nhưng nói là "nói chuyện" cũng không đúng, nó giống như một cuộc tra khảo hơn, hay có thể nói là chất vấn. Khác hẳn với sự quan tâm, lo lắng của Manami, ông Ikishige lại tỏ thế lạnh lùng, thậm chí là phẫn nộ, ánh mắt không ngừng dò xét cảm xúc cô bé. Im lặng một chút, ông cất giọng, bội phần băng giá:

- Cô là con gái tôi ư? Tôi không nhớ đã dạy cô để yên cho kẻ khác đánh? Cô không biết đánh lại chúng sao? Cô là giống nòi nhà ai mà nhịn nhục thế này?

- Con... con xin lỗi... - Yui lắp bắp, ánh mắt đảo quanh né tránh sự lạnh lùng của ông.

Trên xe, dù ông không nói, cô đã sợ run người. Bình thường cũng vậy, cha cô là một con người ví như băng, cứng rắn, lạnh giá, ông không nói, không khí đã lạnh. Huống chi giọng ông trầm ngâm, nén sự tức giận.

- Sao cô lại xin lỗi? Cô đã bao giờ làm gì có lỗi đâu. Tôi cũng biết cô không hề có ý định nhận lỗi. - Ông cười lạnh, ánh mắt lộ ý khinh thường. Im lặng một lúc quan sát sự sợ sệt hiện rõ trên khuôn mặt cô bé, ông nói tiếp. - Tôi chỉ mong cô đừng bôi tro trát trấu vào mặt tôi nữa. Tôi phát chán việc phải đi thu dọn hậu quả của cô lắm rồi. Cô không được một nửa Mai chị cô à?

Yui uất ức, cổ họng nghẹn lại. Cô biết không phải như thế mà. Rõ là cha chỉ muốn gây khó dễ cho cô, ông nói cô không bằng chị thì cô tin, chứ có chết cô cũng không tin cô không bằng "một nửa Mai chị cô".

- Chị Mai lần đó cũng để yên cho mấy chị lớp trên đánh, cha bênh chị ấy, còn đình chỉ học mấy chị đánh chị ấy nữa. Lúc đó cha cũng mắng mẹ vì không đi đến trường giải quyết. Sao cha không làm vậy với con? - Cô không cam tâm. Cô nuốt hết sự sợ hãi vào lòng rồi cất tiếng run run.

- A... Con này ghê nhỉ? - Ikishige nhướn cao mày. Ông không thể ngờ cô dám chất vấn ông, cao giọng. - Cô nghĩ cô bằng mấy phần chị cô mà còn dám đòi hỏi tôi phải này nọ cho cô hả?

Ikishige khoanh tay trước ngực, cười lạnh nhìn cô bé đang run người vì độ băng giá của ông, chờ đợi câu đối đáp tiếp theo.

- Thế... thế nếu con bằng chị thì cha sẽ thương con chứ? - Không chậm rãi, không ngần ngại, cô bé ngước đầu dậy, ngẩng cao nhìn cha cô. Ánh mắt long lanh, lấp lánh chút ánh lệ, trong suốt như pha lê xuyên qua trí não ông, con tim ông, như đang khẩn khoản cầu xin.

Tim Ikishige thoáng rung động, nhưng ông vội nhận thức ông cần phải làm gì, vội cất tiếng, mang phần gấp gáp như để che lấp một khoảng trống trong tim.

- Cô nghĩ cô được như Mai à? Mai con tôi là lá ngọc cành vàng, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, đâu như cô! - Ông nhếch mép cười.

- Cha! Con không nghĩ con thua chị. - Chút hy vọng mong manh dập tắt, nhưng cô kiên cường đối đáp với ông. Cô ngẩng mặt, trong ánh mắt không còn sự yếu đuối mà là một chút ánh sáng của mạnh mẽ, kiên cường.

Hôm nay, cô sẽ không im lặng nhẫn nhục nữa. Cô sẽ không vì sự uy nghiêm của cha mà để yên cho cha chà đạp. Nhìn sự dũng cảm của cô bạn tóc ngắn có tên Mika đó, cô cũng muốn được như cậu ấy. Cô... cô cũng muốn mạnh mẽ...

- Cô dám cãi tôi? - Ikishige không giấu nổi sự mất bình tĩnh, vung tay lên, nhằm thẳng vào khuôn má mĩ miều của cô mà giáng. Mặt cô ngoảnh vụt, chân lảo đảo mất trụ. Ông nghiến răng. - Dù gì, cô cũng nên biết thân biết phận. Cô đừng mong có thể chạm tới gót chân của Mai con tôi.

- Vậy chẳng lẽ con không phải con cha sao? Như Mai, con mang trong mình dòng máu của cha, cốt nhục của cha. Mặc dù con luôn nỗ lực để bằng chị, nhưng cha không hề thừa nhận. Sao cha không thừa nhận con? Sao cha... sao cha lại ghét con đến nhường vậy? - Yui điềm đạm nói, nhưng chất chứa trong đó là cả một sự kiên cường, bất khuất. Khúc cuối, cô ngưng lại nghẹn ngào khi buộc rằng phải thốt ra sự thật đáng khinh đó.

- Cô... cô... - Ikishige lắp bắp, mặt tối sầm. Chưa bao giờ Yui lại dám đối đáp trả treo với ông, chỉ một mực im lặng hứng chịu nghe ông trừng phạt. Cớ sao hôm nay cô có đủ khả năng cãi lại lời ông.

Thấy cha im lặng, Yui cúi người khoảng 30 độ, tay chắp trước bụng, giọng nói nhẹ nhàng, thưa gửi lễ phép, chuẩn cung cách tiểu thư mà cô được giáo huấn từ khi còn bé tí teo.

- Cha! Con đoán hôm nay cha đã mệt rồi, xin cha chóng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Phần con, con xin lỗi, và sẽ mau chóng thu xếp ổn thỏa chuyện này, không phiền đến cha, không làm xấu mặt cha.

Rồi không chờ Ikishige cho phép, Yui quay đầu, đẩy cửa bước ra.

Khẽ khép tấm gỗ điêu khắc tinh xảo kia, Yui trút ra một hơi thở, và như không kỉm nén được nữa, nước mắt tuôn rơi lã chã. Cô bé vội ôm mặt chạy lên tầng hai kèm theo những tiếng nấc.

Vội che giấu cảm xúc, Yui không hề để ý Toyama và Mika đứng trầm ngâm ngoài cửa, nhíu mắt sầu thương dõi theo bóng hình nhỏ bé mà cứng rắn kiên cường, già dặn trước tuổi.

Ở ngoài thư phòng, Mika đã chứng kiến tất cả. Dù hệ thống cách âm rất tốt nhưng nhờ kẽ hở ở cửa chính, cô có thể theo dõi tất cả không sót một giây. Cô bé sững sờ trước cảnh mình vừa mắt thấy tai nghe, tay không khỏi bất giác giơ lên che miệng. Nhận thấy bước chân Toyama từ đằng vọng lại hết sức nhẹ nhàng, Mika quay phắt lại, nhướn mày bất bình cất tiếng:

- Cô Toyama! Cháu không thể tin trên đời này lại có một người cha độc đoán như vậy.

Toyama nghe vậy bèn ngồi xổm xuống, vuốt vài lọn tóc ra sau mang tai:

- Đừng nói vậy, Mika. Không có người cha nào xấu. Căn bản là mọi chuyện đều có nguyên cớ của nó.

Đúng lúc cô đang trầm ngâm không hiểu ý Toyama nói thì tiếng bước chân chạy bình bịch vọng lại. Thoáng quay đầu, Mika nhận thấy hình bóng một cô bé tóc đen thẳng ngang lưng, trên đỉnh đầu thắt một cái nơ bướm đỏ, bận một chiếc đầm trắng tinh khôi, chạy vào. Cô ấy hơn Mika vài tuổi.

Chị không buồn gõ cửa, mở bật ra, không chào hỏi mà vọng tiếng ai oán.

- Cha!

"Cha"? Nghe cách xưng hô, Mika có thể mập mờ đoán đó là Sataka Mai, người chị của Yui có xuất hiện trong cuộc hội thoại.

- Cha! Con vừa bắt gặp Yui ôm mặt khóc ở cầu thang! Là cha đúng không? Em chỉ khóc vì cha thôi.

Ikishige tắt hẳn ánh nhìn độc đoán lạnh lùng mà thay vào đó là một sự dịu dàng trìu mến. Ông im lặng nghe cô con gái mười tuổi của mình nói chuyện.

- Con không hiểu tại sao cha lại đối với Yui như vậy? Cùng là chị em, việc cha thương yêu con con cũng chẳng sung sướng gì, trái lại càng khiến con áp lực hớn mỗi lần đối diện với em ấy. Yui là cô bé tốt, nó chẳng oán trách con khi con cướp mất tình yêu thương của cha mẹ đối với nó. Cha bảo, con phải như thế nào với em đây?

Thấy cô bé mất bình tĩnh mà Ikishige thì chưa nói gì, một người phụ nữ tuổi vừa chớm ba mươi chạy vào, quỳ xuống, giữ lấy vai Mai:

- Mai! Cha con đã đủ khổ tâm rồi. Con đừng trách ông ấy. Ông làm vậy cũng có nguyên do cả! - Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng, gắt gao giữ vai chị, nhẹ nhàng đẩy chị ra ngoài. - Con gái ngoan, nghe lời ta, lên phòng nghỉ ngơi đi. Không phải cô giáo dạy hát sắp đến rồi sao?

- Nhưng mẹ Kaemi! - Chị ương bướng quay lại, vùng vẫy. - Mẹ là mẹ của Yui thì có thể chăm lo em ấy hơn không? Mẹ không phải mẹ của con, nhưng cũng bận tâm đến con nhiều hơn cả em ấy. Em ấy cũng khóc vì mẹ.

Tân phu nhân gia tộc Satake, bà Kaemi nghe vậy thì nhói đau, bất giác buông tay.

Thấy mình được giải thoát, Mai quay phắt lại, nhìn cả hai rồi nói:

- Cha mẹ không thương con thứ, Yui sẽ buồn biết bao! Nếu con còn thấy Yui khóc vì cha mẹ, con sẽ nghỉ chơi với hai người. Con chỉ thương mình Yui thôi. – Chị hét lên, rồi không đợi hai người nói gì, phóng ra ngoài, leo vút lên tầng lầu, nghiễm nhiên cũng không để ý đến sự tồn tại của hai người một lớn một nhỏ.

Sắc mặt Mika trắng bệch. Không còn quá nhỏ, không quá kém thông minh, nhưng cô bé cũng hiểu hết sự tình. Trong mắt cô, đôi vợ chồng kia là những bậc làm cha làm mẹ nhẫn tâm nhất trên đời.

- Anh! – Giọng Kaemi chợt trở nên lo lắng. Đây cũng là khởi nguồn để Mika nhòm vào soi sự tình.

- Anh không sao. – Người đàn ông điềm đạm giơ tay khoát từ chối khi bà định đỡ ông ta lúc ông ta mệt mỏi. Ikishige mặt xanh xao, tái đi, người vô lực. Ông bất giác dựa vào bàn làm việc.

Một bầu không khí im lặng, căng thẳng bao trùm.

Thấy đã đến thời điểm, Toyama đẩy nhẹ vai Mika, hất mặt ra chiều bảo cô hãy vào. Nhưng sự lạnh lùng độc đoán của người đàn ông kia khiến cô khiếp đảm, ra sức lắc đầu giãy nảy. Nhưng Toyama đã vỗ nhẹ vào lưng cô, mỉm cười như thể trấn an cô, rằng sẽ không sao.

Mika tin tưởng, chập chững bước vào. Toyama theo sau, kề sát vai cô bé, giơ tay gõ cửa.

Nghe tiếng động, cả hai bất giác ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ánh nhìn của một cô bé trạc tuổi con gái họ đang đứng bất động ở cửa. Ikishige chiếu tia dò xét.

Mika run run, đơn giản vì cô bé sợ ánh nhìn buốt băng của chủ tịch, lòng co rúm. Nhưng trái lại, ông chỉ nhìn cô bằng một ánh nhìn tỏ ý ngạc nhiên, chứ không phải sự lạnh lùng dành cho Yui. Sự lo lắng cũng vì vậy giảm đi mấy lần.

- Chủ tịch... phu nhân... – Toyama chậm rãi. - Nếu hai người thắc mắc vì sao nhị tiểu thư lại trở nên kiên cường, thì nguyên do chính là cô bé này đây. Toudo Mika, học sinh mới chuyển đến trường nhị tiểu thư, bằng tuổi cô ấy. Hãy nghe tôi thuật chuyện, không chừng cô bé có thể giúp hai người...

___o0o0o___

Hết chương 3.