- Muốn mời tôi một ly sao? - Akito quay sang, khoác tay qua eo ả, giơ tay đón lấy ly champagne màu đỏ ả cầm trên tay, đôi môi nở một nụ cười ma mị.
Ả đàn bà kia đương nhiên bị anh cuốn hút, cặp mắt sáng ngời, cả cơ thể đưa đẩy cố dán bộ ngực vào người anh gật đầu nhẹ.
Yui không còn biết diễn tả thành lời.
Ả ta gần như sắp ngất trước nụ cười mê hoặc của anh, ngón tay di trên ngực Akito, tháo từng nút cúc.
- Người ta mới gặp anh lần đầu, anh lại mời gọi người ta. Đáng ghét. - Ả ta nũng nịu.
Ôi mẹ ơi, trên đời này còn tồn tại hạng đàn bà không biết liêm sỉ vậy sao? Yui thiếu điều muốn nôn ra hết chỗ hoa quả trong bụng.
Rốt cuộc ai mời gọi ai, sao cô ta có thể trắng trợn đổi trắng thay đen thế cơ chứ?
Cơ mà, anh chàng Manabu Akito này ham sắc tới thế sao?
Đang thắc mắc, chợt Yui tròn mắt khi thấy Akito thản nhiên đổ champagne lên người ả ta.
Ả đàn bà thảng thốt, theo quán tình lùi ra sau, nhìn vết rượu mà tái mặt.
- Cô nhìn xem cô gái ngồi cùng bọn tôi đây rồi nhìn lại mình, cỡ các cô mà đòi uống cùng bọn tôi? - Akito tít mắt cười, nụ cười của sự khinh bỉ.
Yui nhíu mày, hóa ra hoa đẹp càng khó hái. Muốn cưa đổ ba chàng trai này thì cũng phải cỡ hoa hồng trong tủ kính, chỉ là gái đứng đường làm sao có cửa?
Bốn cô gái nhục nhã nhìn sang Yui, quả thật không dám nói gì. Yui cười khẩy, cỡ nhan sắc tầm thường dao kéo kia mà dám có cửa so bì với cô?
Uất nghẹn giọng, họ tức tối dẫm chân bỏ đi.
- Ngay từ đầu nói hai tiếng "biến đi", dây dưa làm gì cho bẩn? - Chờ họ đi rồi, Yui cười mỉa nhìn Akito.
Anh ta chẳng đáp, chỉ cười, rồi quay lại tiếp tục nâng li với hai người bạn.
- Mệt mỏi quá! - Yui hậm hực sau vụ vừa rồi, đập tay xuống bàn cái rầm, rồi đứng dậy. - Tôi đi vệ sinh đã, mặc kệ các người.
Nhìn bóng dáng bé nhỏ kia khuất khỏi đám đông, chủ đề nói chuyện của ba chàng trai liền thay đổi.
Kuro mở lời.
- Shukasa, rốt cuộc cậu đối với Miyamoto là gì? Từ trước tới nay, cậu là kẻ không gần gũi nữ sắc, đàn bà quanh cậu cũng chỉ có mẹ và bạn gái cậu, bây giờ lại dẫn theo cô ấy?
- Không biết, hứng vậy thôi. - Shukasa cười khẩy, nâng chai bia lên miệng uống một hơi. - Hơn nữa, quan sát cô ta không phải tức cười lắm sao?
- Tớ không ủng hộ cậu trêu chọc con gái đâu. - Gương mặt Kuro hơi đen đi. - Chắc chắn phải có lí do cậu làm thế với Miyamoto Rei.
Shukasa chưa kịp lên tiếng thì đã bị cướp lời.
- Vì khuôn mặt... đúng không? - Akito ngồi im lặng nãy giờ đặt câu hỏi cho anh.
Shukasa khựng lại, bị nói trúng tim đen rồi.
Kuro nhìn gương mặt hơi cứng của Shukasa liền hiểu ra vấn đề, hắng giọng.
- Được rồi, tớ thừa nhận Miyamoto thật sự rất giống bạn gái cậu, nhưng người giống người âu cũng là chuyện thường tình. Tớ không nghĩ giữa Miyamoto và bạn gái cậu lại có mối liên hệ nào đó.
- Được rồi. - Shukasa thẳng thừng khoát tay. - Tớ làm gì là quyền của tớ. Bao giờ chán, tớ sẽ thả Miyamoto đi. Các cậu không cần nói nhiều nữa.
Cuộc nói chuyện đang tới hồi căng thẳng và ngột ngạt, một tiếng hét thất thanh vang lên.
- Này, làm gì thế hả?!
Shukasa hoảng hốt đứng dậy ra khỏi tầm khuất, cả Akito và Kuro cũng không yên, liền đứng dậy theo.
Một thanh niên đang ôm chặt Yui, còn cô thì không ngừng chống cự. Yui liên tục giãy nảy, nhưng đều trở nên vô vọng khi sức mạnh của anh ta hơn cô rất rất nhiều.
- Bảo em đi theo thì cứ đi, hỏi sao anh không dùng đến vũ lực? - Hắn ta nở nụ cười dâm đãng.
- Thằng chó. - Shukasa bặm môi toan lao tới, chợt bị Kuro nắm lấy khuỷu tay.
- Shukasa, nên suy tính đã. - Thằng đó là dân cao trung Daiho. Trước nay trường ta luôn giữ khoảng cách với bên đó, gây rắc rối thực không hay.
- Còn suy với chả tính cái mẹ gì? - Shukasa đen mặt. - Miyamoto đang bị hắn sàm sỡ.
- Thôi nào. - Akito cười. - Dù sao cô ta cũng là "Nữ Quái" trường Stars II, xem cô ta xoay sở ra sao. Nếu bất ổn, cậu ra tay anh hùng cứu mĩ nhân cũng hay mà.
Bị hai thằng bạn cản, Shukasa tâm không cam nhưng cũng đành nhìn Yui vật lộn với gã.
- Này, thằng súc sinh. Lúc tao còn nói nhẹ thì mau buông ra, bằng không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày đấy! - Yui không ngớt lời đe dọa khiến Shukasa đơ người. Vẻ ngoài nhìn nhu mì nữ tính mà mồm miệng độc đoán không thua gì anh. Yui vẫn tiếp tục la hét. - Oái, con mẹ mày! Mày để tay vào đâu thế tên khốn?
Bàn tay gã vuốt eo cô, chuẩn bị rời xuống mông.
Shukasa không chịu được, liền lao đến, nhưng bước chân anh khựng lại khi bắt gặp dáng vẻ của Yui. Đó là thế thủ chuẩn bị ra đòn.
Yui đưa khuỷu tay ra trước lấy lực. Cô huých mạnh vào bụng của tên biến thái. Thoát khỏi sự khống chế, cô vòng chân lên đá thật mạnh vào gáy trong lúc hắn đang ôm bụng, cuối cùng, dứt điểm bằng một cú đá hậu.
Xong xuôi, cô để hắn cho đám kia thu dọn, còn mình thì bước lại chiếc gương gần đó, phủi bụi, chỉnh lại quần áo và tóc tai. Lát sau, cô đường hoàng trở về bàn.
- Cái danh "Nữ Quái" quả không phải là người ta thổi phồng. Kĩ thuật của cô thật sự không tồi. - Akito một tay chống bàn, giọng điệu tán dương.
Yui mặc kệ, gật đầu một cái, rồi quay đầu lia lịa như đang tìm gì đó.
- À, anh phục vụ. - Yui giơ tay. - Cho tôi một ly soda táo.
- Há? Soda? - Akito tròn mắt. - Cô không biết uống bia sao?
Yui được phen đỏ mặt.
- Không phải không biết, không thích thôi. - Yui tỏ bộ ngơ ngơ.
Shukasa cười khẩy, lát sau anh cầm chai bia gần đó, mở nút, đặt lên bàn cô.
- Uống hết chai đó, tôi mời cô ăn Takoyaki miễn phí một năm.
Không cần nhiều lời, một câu đó thôi, Yui cướp vội chai rượu trên bàn như thể sợ ai cướp mất, tu ừng ực.
...
Nửa tiếng sau...
- Này đủ rồi đó, Miyamoto! Cô đã uống xong sáu chai chứ ít gì. - Shukasa cố ngăn Yui trong men say.
- Đã bảo là... ợ... tôi biết... ợ... uống rượu... cơ mà... ợ... - Yui nâng chai bia lên, nấc cụt.
Mặt mày cô đỏ bừng, ánh mắt lơ đãng, đầu tóc rối tung, cả người chẳng đâu vào đâu...
- Trời ạ, cô thật là...
Yui giơ chai bia lên nốc, chỉ còn đúng một ngụm. Cồ tức giận ném cái chai xuống bàn, rồi vươn tay cầm lấy bình khác.
- Mở nắp!! - Yui hách dịch đưa chai thủy tinh về phía Shukasa, nửa tỉnh nửa mê yêu cầu.
Shukasa giận điên lên nhìn cô nàng. Không dưng vác nợ vô người làm gì, bây giờ lại phải chăm sóc cô chẳng khác gì trông trẻ.
Yui vừa cười nói vừa uống nói huyên thuyên. Được chốc nữa, cô lịm đi, ngủ mê mệt trên bàn.
- Chết tiệt, ngủ rồi. - Shuaksa vò đầu bứt tai. - Akito, Kuro, hai cậu đưa cô nàng này về chăm sóc đi.
Anh kiêu ngạo nhìn hai thằng bạn nối khố, nhưng bị họ dội một gáo nước lạnh đầy tỉnh bơ.
- Là cậu đem cô ta đến đây mà, còn dụ cô ta uống say nữa.
- Muộn rồi, tớ về đây.
Vâng, club vẫn tấp nập, nhưng bàn anh lại yên ắng tới lạ.
- Này, ít nhất cũng bảo tôi là nhà cô ở đâu chứ? - Shukasa lay Yui mạnh. Nhưng cô đã ngủ chẳng biết trời đất gì. - Chết tiệt, phiền phức!
Shukasa quàng tay Yui lên vai, gồng sức rồi cõng cô dậy. Trời ơi, nặng chết mất. Cô nàng này bề ngoài nhìn mảnh khảnh nhưng thực sự rất chắc, chỉ toàn cơ, không chút mỡ thừa. Chắc là tập thể dục kinh lắm.
"Ọe!!" Mới bước ra khỏi White Night Club được mấy bước, Yui gập lưng rồi ói một trận ra trò. Anh vội đặt cô xuống, cho cô dựa vào thùng rác bên đường ói. Nhìn cô ói, mắt anh chảy nước, thật sự muốn ói theo. Nhìn xuống ngực áo đã loang ra một vết "dấu ấn" của cô nàng rồi.
- Này này, tôi kệ cô đấy. Con gái con lứa gì mà thản nhiên tỉnh ruồi vậy chứ?
Tất nhiên, là Shukasa mất công vô ích. Ói xong, Yui thản nhiên bước lại chỗ anh, leo lên lưng anh, gục mặt xuống, ngủ tiếp, vô tư nhỏ cả nước dãi...
"Oáp!!" Yui trở người, vươn vai ngáp một cái thật đã cho ra trò. Những tia nắng bình minh chiếu qua cửa sổ làm cô tỉnh giấc. Cặp mắt cô hé mở, bàn tay trái giơ lên che ánh nắng để tránh chói. Khi cặp mắt đã làm quen với ánh sáng, Yui bắt đầu cho khoảng thời gian năm phút nằm không trên giường.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm lên trần nhà. "Chà, trần nhà sơn màu trắng, trông sang thật!" Cô nghĩ rồi lại nằm im bất động, lát sau giật mình ngơ ngác. "Oái, trần nhà mình sơn màu vàng cơ mà!"
"Bình tĩnh, Miyamoto Rei. Có thể mắt mình bị lóa. Xác định lại nào." Cô nàng nhắm mắt, lắc lắc cái đầu, cố gắng ổn định lại nhịp thở. "Ừm, chính giữa phòng có một cái đèn chùm. Hả, không có!?" "Bên trái là cửa sổ có rèm trắng. Hả? Sao lại ở bên phải và là màu rêu?"
- Vậy đây không phải là phòng mình. Có thế thôi mà cũng hoảng. - Cô tỉnh ngộ ra, vỗ tay cái đét rồi thản nhiên tuyên bố.
Thế nhưng, lát sau... "Không phải phòng mình... Không phải phòng mình... Oái!! Không phải phòng mình thì mình đang ở đâu??" Yui lẩm bẩm rồi thảng thốt giật mình bật dậy. Cô hốt hoảng, quay ngang quay dọc, nhìn trên nhìn dưới, đầu óc rối tinh rối mù lên.
- Dậy rồi à, Miyamoto Rei? - Một giọng nói bình thản vang lên.
Yui chuyển hướng nhìn về phía trái chếch trước mặt, nơi có một người đang ung dung dựa vào sofa chơi điện thoại. Anh ta khoác chiếc áo choàng tắm mà trắng, ngồi bắc chân nọ lên chân kia, phong thái vô cũng nhàn nhã.
- Hanagato Shukasa? - Yui ngơ ngác. Lát sau mới hiểu ra vấn đề, liền vò đầu bứt tóc, la toáng. - Tại sao anh lại ở đây?
- Nhà của tôi, phòng của tôi và cô đang ở trên giường của tôi, tôi không ở đây thì ở đâu? - Anh nhún vai nhẹ, tắt màn hình điện thoại rồi đặt nó lên bàn. Lát, nhìn xuống đồng hồ. - Tám giờ rồi, cô thức dậy trễ quá. Nào, thay đồ đi học.
Nhìn Shukasa thản nhiên làm việc, trí óc Yui càng trở nên hoang mang hơn.
- Khoan... Tôi không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra cả!!
Shukasa thở dài.
- Hôm qua, cô nốc hết sáu chai bia, say mèm. Sau đó tôi cõng cô về. Trên đường, cô ói ra bộ đồ hiệu đắt tiền của tôi. Chưa hết, lúc cô ngủ trên giường, cô còn nhỏ dãi ra gối và nệm nữa.
Yui đỏ mặt nhìn lại chiếc gối có dính "dấu ấn khó phai" của mình. Cô tìm cách chữa thẹn nên vờ đánh sang chủ đề khác.
- Nhưng tại sao lại là nhà anh mà không phải là nhà tôi?
- Cô có nói cho tôi biết nhà cô ở đâu sao?
- Số 1801 chung cư Sunshine thuộc quận Suginami. Nhớ đó, lần sau mà đưa tôi về nhà anh là không xong với tôi đâu. - Yui bước xuống giường hậm hực.
- Ồ, còn có lần sau sao?
Nhìn gương mặt đắc ý cùng nụ cười quỷ dị của Shukasa, Yui đỏ mặt, xua tay phủ nhận.
Yui tiến lại chiếc gương to gắn trên tường chải lại tóc. Mái tóc đen dài của Yui vốn đã mượt mà rồi nên mỗi sáng cô không cần phải tốn nhiều thời gian cho nó, tầm hai, ba phút là được rồi. Chải xong, cô vô ý nhìn xuống bộ quần áo của mình.
"Chà, cái váy ngủ này nữ tính ghê, chẳng hợp với mình chút nào." Yui bĩu môi.
"Váy ngủ... Váy ngủ... Hic..." Yui giật mình, cô dụi mắt. Nhìn đi nhìn lại vẫn là váy ngủ, đã thế còn không mặc nội y nữa.
Gương mặt tối sầm, hai mắt mờ đục, đen đi, quanh người tỏa ra sát khí quỷ dị. Cô ngoảnh đầu, liếc Shukasa.
- Thằng chó họ Hanagato kia...
- Gì? - Đang yên lành đợi Yui chuẩn bị sạch sẽ xong, bỗng dưng cô lại gầm gừ, còn lườm anh đầy tức tối, vẻ bình thản của Shukasa sắp biến mất.
- Bộ đồ tôi mặc tối hôm qua sao giờ lại là váy ngủ? - Bước chân của Yui "nhẹ nhàng" lại gần anh, không khó để nhận ra cơ bắp cô đang gồng lên, gân tay hằn rõ.
- Thì thay cho cô chứ còn gì nữa. Ói hết ra rồi còn đòi mặc như thế mà đi ngủ sao?
Shukasa tái mặt lùi ra sau trước sát khí bức người của Yui. Lát sau, cô như mãnh thú vùng đến đè anh ra, tay vung nắm đấm.
- Thằng súc sinh! Biến thái! Đồi bại! Vô liêm sỉ!!
Dưới hàng loạt các thế đánh của Yui như liên hoàn tát, liên hoàn đấm, liên hoàn cốc, Shukasa chỉ có nước ôm đầu chịu đựng, bởi anh chẳng thể làm gì trước đòn đánh dữ dội như bão của cô. Lát sau, anh tóm lấy tay cô.
- Cô điên rồi! Là chị giúp việc thay đồ cho cô. Tôi chưa hề chạm tới một sợ tóc nào của cô cả.
- Thật chứ?
Yui quắc mắt nghi ngờ nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng dậy, phủi áo.
- Tôi đi tắm, đặt đồng phục lên giường cho tôi rồi cút ra khỏi phòng.
Shukasa tròn mắt nhìn cô nàng bặm trợn, tự nhiên hơn chủ ngay chính trong căn nhà của anh. Còn anh, Hanagato Shukasa, một thiếu gia cao cao tại thượng giờ đây phải khom lưng hầu hạ cô gái này.
___o0o0o___
Hết chương 18.