Chương 16: Tay phải - Chân trái

Cuối cùng buổi dạy đã trôi qua mà không có chuyện gì sảy ra với Vũ Phong. Tuy nhiều lớp cũng có những mỹ nữ, nhưng không thể ấn tượng bằng 11a11. Vì đâu phải trỗ nào cũng tụ tập được nhiều người đẹp như thế.

Sau khi dạy xong thì Vũ Phong phóng thẳng về nhà. Bích Diệp đã có Trương Tuyết đưa về nên hắn cũng không phải lo.

Về đến nhà thì Vũ Phong bắt tay vào chuẩn bị bữa ăn. Một bữa ăn dinh dưỡng sẽ tốt cho cơ thể của hắn bấy giờ.

Ức gà áp trảo, thịt bò hun khói cộng với rau luộc và một cốc sữa không đường, quá đủ cho một bữa trưa ngon miệng.

Sau khi ăn trưa xong thì Vũ Phong bắt đầu nghỉ ngơi, 15’ đến 20 phút ngủ trưa sẽ giúp con người cảm thấy thoải mái và phát huy sức mạnh tốt hơn.

Hây…hây…

Từng đường quyền được vung ra, bước chân vững chắc trên mặt bê tông thô giáp.

Thức dậy sau khi nghỉ trưa Vũ Phong bắt đầu luyện quyền cước, tuy Vũ Phong nhớ hết những kĩ năng của Bồ đội đặc chủng. Nhưng cơ thể này chưa quen thuộc nên hắn mới phải tập luyện lại từ đầu để những kĩ năng chiến đấu trở thành bản năng.

Khi đã đi được hai bài quyền Taekwondo thì Vũ Phong cảm thấy vui như điên. Vũ Phong thật không ngờ cơ thể này lại đặc biệt đến vậy…

Vũ Phong hắn thuận tay phải và thuận chân trái.

Con người thì thường có xu hướng thuận nửa người. Ví dụ như nếu người thuận bên phải thì cả chân và tay phải đều có lực mạnh hơn bên còn lại. Ngược lại nếu thuận bên trái thì bên trái sẽ khỏe hơn.

Tuy có người do tập luyện mà thuận cả hai chân hai tay như sát thủ hay đặc công. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì bên thuận cũng sẽ linh hoạt và có lực mạnh hơn. Như thế thì đối thủ sẽ có thể đề phòng bên thuận mà tránh đòn.

Giờ đây Vũ Phong thuận lệch bên khiến cho khả năng chiến đấu của hắn bất ngờ hơn. Thử nghĩ mà xem, lúc đang dao đấu mà bất ngờ tung một đấm hay một đá từ phía đối thủ không đề phòng thì chẳng phải sẽ là một đòn chí mạng sao?

Khi giao đấu với người thuận lệch tay chân thì chẳng khác nào đối thủ phải đề phòng hai phía như đang giao đấu với hai người vậy.

Áp chế vui sướng trong lòng, Vũ Phong lại tiếp tục múa quyền đi cước. Hắn phải tập luyện để phát huy tối đa lợi thế này của hắn mới được.

Cả một chiều nghỉ dạy, Vũ Phong rành hết thời gian cho việc lặp đi lặp lại những động tác nhàm chán. Tuy buồn tẻ là vậy nhưng thu hoạch của Vũ Phong không tồi chút nào. Cơ thể này đã bắt đầu thích nghi được với những kĩ năng chiến đấu.

Khi chân tay đã mỏi nhừ thì Thầy giáo môn Văn mới dừng lại. Tắm rửa sạch sẽ dưới dòng nước mát lạnh khiến cơ thể Vũ Phong thoải mái vô cùng.

Khi cơm nước đã xong suôi và cơ thể bắt đầu hồi sức sau khi nghỉ ngơi thì Vũ Phong lại bắt đầu lên đường. Mỏ đá vẫn đang trờ hắn đấy!

Vũ Phong phải không ngừng nghiền ép sức chịu đựng của cơ thể thì mới có thể đạt được thành quả cao nhất.

Mỏ đá Phấn Trắng hôm nay yên tĩnh lạ thường, không còn cảnh lũ nghiện ngập tập trung tại đây nữa.

Nhìn khu đất không một bóng người Vũ Phong cười khổ lắc đầu. Chắc là màn dạy dỗ hôm trước đã khiến bọn kia sợ đến nỗi không dám bén mảng tới nữa rồi.

Tiếp tục công việc hôm trước còn dang dở, Vũ Phong cầm cây búa của mình mà lao vào luyện tập. Hôm nay cơ thể hắn thật đau nhức, dư âm của hôm qua vẫn còn khiến từng bó cơ của Vũ Phong như muốn bừng cháy vậy.

Sau khi đã làm đi làm lại hai, ba lượt thì Vũ Phong cũng quyết định về nhà. Tuy tập luyện nhưng Vũ Phong cũng không thể tàn phá cơ thể mình quá được. Nếu bây giờ mà gẫy tay hay què chân thì hắn khóc không ra nước mắt.

Xe lao vun vút trên con đường vào thành phố.

Mưa rào rào nặng hạt khiến Vũ Phong không khỏi bực mình. Cả ngày nắng to không ngờ tự nhiên mưa ngay được.

Đưa tay lau đi những giọt nước mưa dính trên mặt, mưa hất vào khiến mắt hắn cay cay.

Ài! Vũ Phong thở dài. Không biết bao giờ hắn mới có thể trả được thù đây.

Với tình hình hiện tại chắc là…5 năm? Hay 10 năm?

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhiên từ trỗ bụi cây có một bóng đen lao nhanh ra rồi ngã vật xuống đường khiến hắn giật mình.

Nhanh chóng bóp phanh cho xe dừng lại.

Vũ Phong xuống xe và tiến tới, chỉ thấy trước mặt hắn là một bóng người.

Sao có ai lại ra đường giờ này nhỉ?

Đè nén nghi hoặc trong lòng Vũ Phong lại gần.

Không ngờ lại là nữ!

Chỉ thấy khuôn mặt cô ta giờ tái nhợt, bộ tóc ướt sũng dính hết vào khuôn mặt mặt khiến Vũ Phong không thể nhìn rõ dung mạo.

“ Xin hã..y cứu…tô..i..”

Đôi môi khô nứt mấp máy, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu. Nếu không phải Vũ Phong để ý kĩ thì tiếng mưa đã át đi rồi.

Sau khi nói xong thì cô gái cũng chiệt để ngất đi.

Vũ Phong giờ mới để ý, người trước mặt trên quần áo cô ta nhiều trỗ bị rách khiển da thịt trắng ngần hiển. Qua những lỗ hổng đó có thể thấy được những vết thương kinh người vẫn còn đang rỉ máu hòa cùng với làn nước mưa trong đêm tối.

Cô gái này là ai? Sao cô ta lại bị thương?

Bỏ đi những thắc mắc của bản thân, Vũ Phong bế cô gái lên xe.

Với một người từng là quân nhân như Vũ Phong thì không thể thấy chết không cứu, bỏ mặc sống chết của người khác không phải tác phong của hắn.

Vả lại Vũ Phong vẫn còn rất nhiều nghi ngờ cần phải hỏi cho rõ ràng.

Xe lại tiếp tục lao đi giữa cơn mưa, chỉ khác rằng giờ đây có một người ngồi đằng sau.

Vũ Phong không biết rằng khi hắn vừa đi được một lúc thì một chiếc ranger tiến tới. Trong xe có hai người đàn ông khuôn mặt âm trầm đang ngồi.

Nhìn vết máu còn vương trên đường, người ngồi trước tay lái không khỏi chửi thề.

“ Mẹ kiếp chậm một bước! Tao mà biết ai cứu nhỏ đó thì tao cho nó chết không có trỗ chôn. Giờ làm gì tiếp đây?”

Tên vừa chửi không quên hỏi đồng bạn bên cạnh.

“ Vào thành phố. Tiếp tục tìm, mày biết hậu quả khi nhỏ đó để lộ thông tin ra rồi đấy. Chừng phạt của Đại thiếu gia cả tao lẫn mày đều không muốn thử.”

Tên ngồi ghế phụ không khỏi lên tiếng nhắc nhở đồng bạn.

Tên lái xe nghe đồng bạn nhắc tới hình phạt của Đại thiếu gia khiến hắn không khỏi rùng mình, thế có mà sống không bằng CHẾT!

Dẵm ga, chiếc ô tô cũng đi thẳng vào thành phố.

MMMMM

Hôm nay ra sớm, nếu chiều có thời gian sẽ ra thêm một chap. Nếu không có mong ae thông cảm.

Chúc mọi người một buổi chiều làm việc vui vẻ!