Chương 15: Ai cũng ngạc nhiên

Hai chiếc xe lao nhanh vào Lam Thiên khiến tất cả mọi người trong trường chú ý.

Đặc biệt là hai người đẹp vô cùng nổi bật. Một người năng động đầy sức sống, dáng người hoàn mỹ không tì vết. Còn người thứ hai thì xinh đẹp yêu kiều, khuôn mặt dễ thương khiến mọi kẻ đàn ông chỉ muốn yêu chiều.

Người đẹp vừa đến trường đã khiến mọi người bàn tán xôn xao.

“ Hai mỹ nhân kia là ai vây.” Một thanh niên hỏi đồng bạn bên cạnh.

“ Haha Mày tiền sử thế, hai trong ba hot girl lớp 11a11 mà cũng không biết.”

Người bên cạnh thấy bạn mình không biết thì phổ cập kiến thức chon gay.

“ Chưa hết. Cả ba nàng đều chưa có người yêu!”

Lại thêm một người nữa vào góp vui.

Riêng chuyện Hóa – Sinh thì mấy thanh niên này không rành chứ chuyện gái gú thì phải gọi là tiến sĩ, mũi thính hơn cả mũi chó. Người đẹp ở đâu là tia được ngay.

“ Nhưng sao tao thấy hai đứa nó đi cùng thằng nào kia.”

Có thằng vẫn thắc mắc hỏi.

“ Thế thì tao cũng không biết.”

Cả bọn đồng loạt lắc đầu.

“ Ài, ước gì tao cưa được một em.”

Một thằng cảm thán nói.

“ Xời, tuổi mày thì có mà mơ.”

Tuy nói vậy nhưng trong đầu cả bọn đều có một suy nghĩ “nhỡ đâu mình…”.

Càng nghĩ cả bọn càng thấy chán gét, bọn này FA bao năm nay giờ lại thấy một người đi cùng hai người đẹp thì cả bọn đều lấy làm ghen tị.

“ Ơ, bọn mày. Thằng “kia” hình như là ông Phong của tổ Văn hay sao ấy.”

Có người chợt lên tiếng nói.

“ Đâu. Đâu.” Cả bọn hóng hớt ngó.

“ Thôi đúng rồi! Đúng ông Phông lôi thôi đây mà. Nhưng sao ông ấy trông khác thế?”

Cuối cùng thì cả bọn cũng nhận ra thằng vận cứt cho đi cùng hai người đẹp lại là ông Phong lôi thôi lếch thếch nổi tiếng “ế” trong trường.

Không phải thầy Vũ Phong mọi ngày sợ nói chuyện với con gái lắm sao? Sao hôm nay khác vậy. Đi cùng hai mỹ nữ, quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, chẳng lẽ hôm nay Mặt Trời mọc đằng Tây.

Đặc biệt là chiếc moto Vũ Phong đi đến trường. Tuy nó không đắt tiền như những chiếc ô tô trong trường nhưng lại không thua kém chút nào. Vì từ trước tới giờ có thầy giáo nào đi moto đi dạy đâu. Vậy nên nhìn chiếc xe của Vũ Phong để giữa hàng đống ô tô trông thật đặc biệt.

Lại một thiếu nữ xinh đẹp đi tới.

Khiến cả bọn không khỏi trầm trồ.

Tóc dài xõa vai.

Khuôn mặt tinh xảo.

Dáng người nhỏ nhắn khiến người khác muốn trở che.

Thêm một mỹ nữ!! Cả bọn vô cùng ngạc nhiên, hôm nay là ngày gì vậy. Sao người đẹp như gà chạy giông.

Tuy Lam Thiên người đẹp vô số, nhưng hiếm khi lại tụ tập cùng một lúc như thế này.

Vừa đến cô gái đã lên tiếng hỏi cả bọn Vũ Phong

“ Oa, sao ba người lại đi cùng nhau vậy?”

Thanh Thủy đang đi mua đồ ăn sáng về thì thấy mọi người đang chỉ trỏ gì đó. Nhìn lại thì không ngờ là hai cô bạn thân Bích Diệp và Trương Tuyết của mình.

“ Thủy nha, cậu đi mua đồ ăn sáng mà không rủ bọn mình gì cả. Mình đau chân nên thầy Phong giúp đưa đến trường, còn Trương Tuyết thì mình gặp lúc đi.”

Thấy Thủy đến là Bích Diệp nói ngay.

“ Chào em.”

Vũ Phong lên tiếng chào hỏi, đằng nào em ấy cũng là học sinh của hắn.

“ Em chào thầy ạ! Mọi người đang nói về thầy kìa hihi.”

Do hôm qua Thanh Thủy đã gặp Vũ Phong lúc đi mua xe nên không còn bất ngờ. Nàng chỉ ngạc nhiên là Vũ Phong lại thân nhau đến nỗi rước nhau đi học.

“ Tôi cũng chịu thôi.”

Vũ Phong cười khổ trả lời, không ngờ hắn lại được mọi người chú ý đến thế. Chắc do Vũ Phong trước đây cù lần quá mà.

“ Hihi Thanh Thủy, cậu thấy hai người họ thân không? Chắc yêu nhau rồi đó.”

Trương Tuyết nãy giờ im lặng cũng bắt đầu lên tiếng, không quên kéo tay Thanh Thủy trêu trọc Bích Diệp.”

“ Lại ăn nói lung tung, em mà thế một lần nữa thì đừng trách tôi.”

Vũ Phong bực bội lên tiếng phản pháo.

“ Lè.”

Trương Tuyết thò cái lưỡi xinh xắn của mình ra trêu tức thầy giáo. Khiến cho khuôn mặt thiên thần lại càng trở nên đáng yêu.

Nhìn Trương Tuyết mà cả ba thầy trò phá lên cười. Thật là đáng yêu mà!

Còn bọn đang hóng thì trả biết mô tê mù tịt gì.

“ Thôi, giờ thì lên lớp.”

Trương Tuyết dỗi, không muốn nói chuyện với Vũ Phong. Vì vậy cô mau chóng kéo tay của Bích Diệp và Thanh Thủy đi thẳng.

“ Em chào thầy! Em lên lớp trước.”

Thấy bạn đi thì Thủy và Diệp cũng không còn cách nào đành với lại chào Vũ Phong một câu.

Nhìn ba cô thiếu nữ đi thẳng mà Vũ Phong chỉ biết cười khổ.

Khi ba đứa học trò đã khuất bóng thì Thầy giáo môn Văn cũng cầm cặp sách đi vào phòng trờ giáo viên.

Thầy Tuấn – giáo viên Tin học, người hay tán phét nhất trường chạy sồng sộc vào phòng.

“ Mọi người ơi, biết tin gì chưa. Thầy Vũ Phong hôm nay bị ma nhập hay sao ấy mà khác lắm. Đi moto đi dạy, quần áo chỉnh tề, tóc tai bóng mượt mới ghê.”

Vừa thở hổn hển thầy Tuấn vừa nói.

“ Thật á?”

“ Đi moto đi dạy cơ à!”

Những dọng nói ngạc nhiên vang lên.

“ Hay thầy ấy xắp lấy vợ?”

Có người bắt đầu đoán già đoán non.

“ Tôi cũng không biết. Mà thầy ấy đi vào rồi kìa, mọi người tự hỏi đi ha.”

Nói rồi thầy Tuấn không quên chỉ chỉ ra cửa, nơi Vũ Phong đang bước vào.

“ Chào tất cả mọi người.”

Vũ Phong lên tiếng chào hỏi.

“ Oa, thầy Phong sao hôm nay khác vậy?”

“ Thầy xắp lấy vợ hay gì?”

“ Thầy đang cưa cô nào trong trường hả?”

Những câu hỏi liên tục được đặt ra.

“ Không đâu, ai mà thèm lấy tôi chứ. Tôi mà “cưa” được cô nào trong trường thì phúc ba đời.”

Vũ Phong mệt mỏi ứng phó từng người một, thật là khổ mà. Chẳng lẽ lại nói tôi không phải Vũ Phong thật đâu, tôi là kẻ giả mạo đấy!

“ Thầy khiến tôi thật bất ngờ!”

Người đẹp của tổ Văn – Thanh Huyền cũng lên tiếng. Thanh Huyền thật không ngờ Vũ Phong lại thay đổi nhiều đến vậy. Từ hôm qua bất chấp đắc tội Hiệu trưởng mà cứu cố, đến hôm nay biến thành một người khác.

“ Haha Ngay cả cô cũng trêu tôi hả?”

Thấy cả Thanh Huyền mà cũng trêu mình thì Vũ Phong hết nói nổi rồi. Chẳng lẽ hắn thay đổi quá lố chăng.

“ E hèm! Mấy người còn tập chung ở đây làm gì? Sao không đi dạy đi, muốn bị đuổi việc hả?”

Một dọng nói khàn khàn vang lên khiến bầu không khí đang vui vẻ trở nên im bặt.

Tất cả mọi người đều rõ tiếng nói đấy là của ai. Thầy Thắng – Hiệu trưởng của Lam Thiên đã tới rồi.

“ Dạ, bọn em đi ngay.”

Mấy thầy, cô hoảng sợ cầm cặp chuồn đi ngay. Thanh Huyền cũng không dám ở lại lâu, cứ nhìn thấy bản mặt kinh tởm kia thì nàng lại nhớ truyện hôm qua.

Giờ đây ông Thắng mới để ý tới Vũ Phong đang đứng giữa phòng.

Quái lạ? Mắt mình làm sao ấy, sao nhìn thầy Phong khác vậy?

Rụi rụi mắt vài lần để kiểm tra rằng thị lực của mình không có vấn đề thì ông Thắng mới lên tiếng.

“ Ây da, thầy Phong hôm nay ‘bảnh bao lịch sự’ ra phết nhỉ. Sắp bẳng một nửa tôi rồi hô hô.”

Nhìn khuôn mặt vô sỉ của Hiệu trưởng, Vũ Phong từ tốn trả lời.

“ Con người mà, ai trả phải thay đổi để tốt hơn. Tôi cũng vậy mà thôi.”

“ Haha có chí hướng là tốt, vậy thì tôi phải trờ uống rượu mừng của thầy rồi.”

Vừa nói thầy Thắng lại bá vai Vũ Phong như bạn chí cốt vậy.

Nhưng trong lòng vị Hiệu trưởng đáng kính lại nghĩ. Mẹ kiếp! Thay đổi cái rắm, tại mày mà tao không thịt được cô Huyền. Tao mà không trị mày thì tên tao viết ngược.

“ Đâu có, tôi còn trờ phúc của Hiệu trưởng để lấy được vợ đây.”

Vũ Phong nói.

Phúc con mẹ mày!

“ Hehe tôi thì có phúc gì mà cho cậu trờ. Mà tôi nói này, cô Hồng chủ nhiệm 11a11 mới nghỉ đẻ. Tôi định cho thầy chủ nhiệm để lấy thành tích, thầy thấy sao?”

Nói xong ông Thắng dùng cặp mắt ti hí của mình nhìn chằm chằm vào Vũ Phong như thể muốn nói: Tao chỉ hỏi cho có lệ thôi, mày không muốn làm cũng phải làm!

“ Ok, vậy thì nghe theo sắp xếp của thầy.”

Nghe đến 11a11 là Vũ Phong lại nhớ đến ba cô học trò xinh đẹp của mình, tuy mỗi người một vẻ nhưng đều là mỹ nữ hiếm thấy cả. Làm chủ nhiệm sao? Hắn thấy cũng không phải việc gì xấu.

“ Thầy đúng là quyết đoán mà, tôi khẳng định rằng thầy sẽ làm được.”

Thấy Vũ Phong trả lời rứt khoát như thế khiến ông Thắng bất ngờ nhưng ông thấy cũng chẳng sao.

“ Thế thôi tôi chào thầy, tôi đi dạy đâ…”

Vũ Phong khống muốn nói truyện với tay đáng ghét này nữa nên định xin phép để chuồn. Nhưng chưa nói hết câu thì Hiệu trưởng đã cắt lời.

“ Ấy, thầy đợi đã, tôi có cái này quên chưa nói. Là thành phố đang tổ chức giải thi thể dục thể thao, vậy nên trường mình thầy cô quyết định để thầy đi chuẩn bị cho vận động viên của trường mình.”

Đcmn! Chơi nhau à, cái gì mà trường mình quyết định có mà ông quyết thì có – Vũ Phong chửi thề. Ai trả biết là Vũ Phong trước đây yếu đuối không biết gì về thể thao, vả lại còn không được lòng học sinh lẫn giáo viên trong trường. Giờ kêu hắn đi dạy VĐV đi thi thì làm thế quái nào được. Nghe đến đây là Vũ Phong biết là ông Hiệu trưởng định cho hắn mệt chết đây mà.

Nhưng thôi cũng kệ, Vũ Phong trả chấp với loại này làm gì.

“ Cũng được, vậy lúc nào cần tôi thì thầy cứ báo tôi sẽ có mặt. Giờ hết việc thì tôi lên lớp đây.”

Nói rồi Vũ Phong đi thẳng, để lại Hiệu trưởng vẫn đứng đằng sau.

“ Phát này mày chết rồi con ạ! Mày còn non lắm, để xem con nhỏ đanh đá tổ thể dục trị mày ra sao.”

Ông Thắng gằn từng chữ.

MMMMM

Hôm nay đang viết mà sấm sét cứ đánh ầm ầm, hốt gần chết!

Viết đến đây là cũng hơn 10 chap rồi, bạn nào thấy mạch truyện còn chậm hay có vấn đề gì thì comment báo mình nha! Cảm ơn mọi người đã đọc!