Đám người náo động phòng vừa đi ngoài, bên trong phòng thì có vẻ an tĩnh lại, Tống Thanh Thư loạng choạng đi tới bên giường, đặt mông ngồi xuống bên cạnh tân nương tử:
-Nhu muội hãy bỏ qua cho, những người này thô bỉ quen rồi, ta cũng chỉ là trả lời đối đáp lại với bọn họ nên mới nói như vậy.
Nghe thấy được tửu khí của nam nhân phà ra bên người, Tiêu Uyển Nhi oán thầm, tin ngươi mới là lạ… ai không biết bản tính của ngươi thì thôi, chứ ta còn không rõ ràng sao?
-Nhu muội.. tại sao không nói gì hết vậy, có phải là đang sợ?
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng hỏi.
Cảm thụ được hơi thở của hắn, Tiêu Uyển Nhi vốn là đang khẩn trương cả người cứng ngắc, nhưng khi nghe hắn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, tuy rằng biết rõ không phải lời này là đối với mình, cũng có hơi thất thần, đây là lời của một tên ác ma vô tình bạo tàn đây sao. . .
-Há….quên chứ.. chúng ta chưa uống chén rượu giao bôi.
Tống Thanh Thư vỗ đầu mình nhớ ra… lại nói tiếp, đời này hắn tuy có nhiều nữ nhân, nhưng chính nhi bát kinh thành thân chỉ mới có một mình Tăng Nhu, cho nên chưa quen thuộc lắm với cái thế giới rườm rà chi tiết hôn lễ này…
Còn có một là Chu Chỉ Nhược, nhưng lúc cùng nàng thành thân, bản thân của hắn chưa tới cái thế giới này.
Tiêu Uyển Nhi thấy Tống Thanh Thư lảo đảo hướng bên cạnh cái bàn đi đến, nàng âm thầm siết chặc đầu quyền, cắn môi cầu mong:
-Ngã…ngã…. ngã chết tên hỗn đản này.
Chỉ tiếc thượng thiên tựa hồ không có nghe được lời nàng cầu mong, Tống Thanh Thư tuy rằng cước bộ hư phù, động tác chậm chạp nhưng vẫn thành công cầm một chén rượu qua trở về.
Tống Thanh Thư nâng chén rượu giao bôi hướng tay của tân nương tử đưa tới, nhưng tân nương tử lại không có phản ứng chút nào.
-Thế nào… đang giận ta à.
Tống Thanh Thư ợ rượu, nhíu mày nói.
"Hừ, hay nhất là ngươi tức giận bỏ đi ra ngoài đóng cửa lại, như vậy thì ta mới an toàn."
Tiêu Uyển Nhi hận hận nghĩ đến.
-Ai dà, xem ta lú lẫn rồi này, trước phải cởi cái khăn phủ đầu tân nương tử xuống chứ.
Tống Thanh Thư đột nhiên cười ha hả,
-Nhu muội đừng thấy lạ…Tống đại ca trước giờ không có kinh nghiệm gì cả…
"Lấy thủ đoạn của ngươi, phương diện này mà không có kinh nghiệm sao? Thật là láo toét… phì!"
Tiêu Uyển Nhi nghĩ đến đêm đó đối phương dùng đủ những thủ đoạn các loại tư thế áp lên ngươi mình, thân thể bất tri bất giác lại có chút mềm nhũn.
Bất quá nàng cảm giác được Tống Thanh Thư đang từ từ gỡ bỏ cái khăn đỏ trùm đâu ra, Tiêu Uyển Nhi một lòng thoáng cái sợ thót lên tới cổ họng.
“Xong đời… hắn sẽ thấy rõ mặt của tân nương tử…”
-Uả..? Nhu muội….sao ta lại có cảm giác dang nhan của muội có chút thay đổi?
Nhìn trước mắt mỹ nhân tựa như đang phẫn nộ, Tống Thanh Thư dụi dụi hai mắt của mình.
Bàn tay ở trên mặt tân nương tử vuốt nhẹ vài cái, trong lúc Tiêu Uyển Nhi đang bất an, thì Tống Thanh Thư lại thở dài một hơi:
-Nhu muội…. xem ra ta thực sự đã quá say, bỗng nhiên nhìn muội hóa thành là La phu nhân.
Vạn lần không nghĩ đến câu chuyện lại phát triển trở thành như vậy, Tiêu Uyển Nhi nhìn mắt mũi Tống Thanh Thư nhập nhèm, giống như một tên ngốc qua ánh mắt của mình, cho dù là nội tâm của nàng đang bất an kinh hoàng, cũng phải âm thầm mỉm cười.
-Nhu muội… ngươi sẽ không trách ta chứ.
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng ôm chầm bên hông tân nương tử, khẽ thở dài,
-Chỉ vì gần đây ta đã làm một việc cực kỳ có lỗi với La phu nhân, nên trong lòng vô cùng áy náy, tối nào cũng mơ thấy La phu nhân, chỉ là bây giờ không nghĩ tới là lúc uống say cũng sinh ra ảo giác với La phu nhân.
Vốn là bàn tay của Tống Thanh Thư vừa nói vừa vuốt lên trước ngực nàng, Tiêu Uyển Nhi cả người đều nhanh cứng lên, nhưng nghe hắn nói làm nàng cũng ngẩn ngơ.
“ Làm sao có thể như vậy chứ, ác ma kia làm sao lại có áy náy trong lòng ! ..”
Mấy ngày này Tống Thanh Thư luôn xuất hiện trong ác mộng của Tiêu Uyển Nhi, làm hại nàng mỗi lần nửa đêm đều giật mình tỉnh giấc, nàng sợ hãi hắn đến mức đã thâm nhập vào tận xương tủy, nên vừa nghe Tống Thanh Thư nói thì đương nhiên là không tin.
Bất quá Tiêu Uyển Nhi vẫn lấy lấy dũng khí liếc mắt nhìn thoáng qua Tống Thanh Thư, thì thấy đúng là trong ánh mắt hắn vẫn còn mê man cùng với sự áy náy, trong lòng nàng lại ngẩn ngơ, lẽ nào hắn thực sự không có nhận ra mình sao?
-À…Nhu muội bị người điểm huyệt đạo sao?
Tống Thanh Thư tuy rằng say rượu, nhưng bản năng của cao thủ vẫn còn, lúc trước thì không nói, hiện tại bây giờ đang ôm Tiêu Uyển Nhi, thì làm sao không phát hiện được thấy nàng khác thường.
- Nhất định là do Viên phu nhân kia làm, thảo nào vừa rồi vẫn còn đang đứng chờ ở cửa..
Tống Thanh Thư rất nhanh phản ứng vội vàng liền giải huyệt cho Tiêu Uyển Nhi,
-Nhu muội cũng đừng trách Viên phu nhân, nàng trước giờ chính là cái bình dấm chua, có thể là thấy Nhu muội gả cho ta thì trong lòng có chút khó chịu, nên mới chọc ghẹo ngươi như vậy.
Tiêu Uyển Nhi vừa mới thoát nguy khốn, liền hung hăng đem Tống Thanh Thư đẩy qua một bên, vội vã từ trên giường nhảy xuống hướng phía ngoài chạy đi.
Viên phu nhân? Hừ, không phải là nàng thì ai còn làm được ra cái chuyện tốt này chứ? Nghe Tống Thanh Thư nói Hạ Thanh Thanh là bình bình dấm chua, Tiêu Uyển Nhi đồng cảm liền gật đầu.
-Á…. Muội đi đâu vậy a."
Tiêu Uyển Nhi mới vừa bước tới cửa, thì phía sau là truyền đến tiếng nói rầm rì của Tống Thanh Thư.
Nàng không thấy Tống Thanh Thư có ý tứ đuổi theo, nên hiếu kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tống Thanh Thư cả người vô lực ngã xuống trên giường, giống như là đã ngủ.
Thật cơ hội tốt trời ban cho!
Tiêu Uyển Nhi trong lòng vừa động, do dự trong chốc lát liền từ trong lòng lấy ra một cây chủy thủ, đi bước một quay trở lại bên giường.
Cái chủy thủ này là do từ cái đêm bị hắn gian dâʍ, Tiêu Uyển Nhi chuẩn bị phòng thân trên người, chờ nếu lần sau Tống Thanh Thư lại xâm phạm đến nàng, thì sẽ xuất kỳ bất ý cho hắn nhát đao, ai ngờ mấy ngày vừa qua Tống Thanh Thư làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy, cũng không tìm đến nàng, làm hại nàng vừa thấy may mắn lại vừa thất vọng.
Hạ Thanh Thanh vừa rồi cũng là lâm thời nảy sinh ra ý đồ, trong lúc vội vàng không có kiểm tra thϊếp thân trong người của Tiêu Uyển Nhi, suy cho cùng theo suy nghĩ của Hạ Thanh Thanh, với võ công của Tống Thanh Thư, thì Tiêu Uyển Nhi nào có cơ hội làm thương tổn được hắn, huống chi bản thân Tiêu Uyển Nhi còn bị điểm huyệt.
Dưới sự trùng hợp, để cho Tiêu Uyển Nhi có một cơ hội tốt báo thù, lúc này chỉ cần nhẹ nhàng một đao đâm xuống phía dưới, là có thể đưa ác ma kia xuống địa ngục được rồi.
Tiêu Uyển Nhi cầm thanh chủy thủ để ở trước ngực Tống Thanh Thư trên ngực hoa ta, lúc đang muốn đâm xuống, thì khóe mắt liếc qua, đột nhiên nhận ra Tăng Nhu đang nằm ở trong chăn tận cùng bên trong giường, trong lòng không khỏi chần chờ.
Tăng Nhu xưa nay cùng nàng giao hảo, bây giờ một đao đâm xuống, chẳng phải làm hại Tăng Nhu mới vừa gả lấy thì đã thành quả phụ? Hơn nữa thân phận tên hỗn đản này cũng không phải chuyện đùa, nếu như bị chết ở tại trong tân phòng , thì Tăng Nhu là đầu mối hiềm nghi lớn nhất. . .
Bị hủy vào cái đêm động phòng hoa chúc đã là không nên, làm sao lại còn có thể đẩy Tăng Nhu rơi vào tuyệt cảnh như vậy? Nhìn trên giường nam nhân không phòng bị chút nào, Tiêu Uyển Nhi sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hiển nhiên trong lòng nàng đang kịch liệt đấu tranh.
“ Quên đi, tạm thời lưu lại cái mạng chó của ngươi, đợi ngày sau sẽ tìm cơ hội tốt báo thù vậy. ..”
Tiêu Uyển Nhi hận hận trừng mắt với Tống Thanh Thư, lại có chút không cam lòng thu hồi thanh chủy thủ, sâu trong nội tâm của nàng rất rõ ràng, với võ công của Tống Thanh Thư, thì chuyện nàng chính diện báo thù là vô vọng, sau này tìm được cơ hội báo thù tốt như vậy, há có dễ dàng như thế này sao?