Tiêu Uyển Nhi vừa tức vừa gấp rút hỏi lại:
-Ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?
-Cho ngươi lại làm một lần tân nương tử a.
Hạ Thanh Thanh cười có chút quỷ dị.
Mắt nhìn thấy xiêm y tân nương, Tiêu Uyển Nhi rất nhanh kịp hiểu ra Hạ Thanh Thanh muốn làm gì rồi, nổi giận mắng:
-Quả nhiên đúng là người một nhà, ngươi cũng giống như hắn ác tâm, vô sỉ, bỉ ổi…
Hạ Thanh Thanh thở dài:
-Uyển Nhi, dù ngươi mắng ta như thế nào cũng được, ta xin lỗi ngươi trước tại nơi đây, Tống Thanh Thư lại không có lỗi với ngươi, ngươi lại muốn hủy diệt đại nghiệp của hắn, ta không thể để cho ngươi hồ nháo được.
-Ai nói là hắn không có tội với ta? Hắn. . . hắn. . ."
Đêm đó chuyện đã xảy ra thật sự là xấu hổ để mở miệng nói ra, Tiêu Uyển Nhi một mình lặng lẽ gánh chịu, không muốn để cho người bên ngoài biết được, nên ấp úng một lúc, cũng không nói ra được thực chất vấn đề.
Hạ Thanh Thanh đem Tiêu Uyển Nhi trói buộc tại nơi này, kỳ thực cũng là lưng đeo gánh nặng cực lớn trong lòng, bởi vậy nên cũng không có chú ý tới sự khác lạ của Tiêu Uyển Nhi, tiếp tục nói:
-Ngươi định dùng chuyện giữa ta và hắn để uy hϊếp, ta có lỗi với ngươi trước đây, lại không thể gϊếŧ ngươi, nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách nầy, chỉ cần ngươi thân mật với hắn giống như ta, thì sẽ không có còn ra bên ngoài nói cái gì bậy bạ nữa.
-Ai muốn… giống như ngươi!
Tiêu Uyển Nhi chột dạ, ngươi không biết, ta đã sớm cùng ngươi đã giống nhau khi bi6 hắn cưỡi lên trên người rồi.
Tiêu Uyển Nhi rõ ràng dụng ý của Hạ Thanh Thanh, chỉ cần mình cũng cùng Tống Thanh Thư cấu kết, thì sẽ không dám ra ngoài tùy tiện nói lung tung, suy cho cùng nếu nói ra, thì danh tiếng của mình cũng toàn bộ bị hủy.
-Ngươi thả ta ra đi, ta đáp ứng ngươi không nói gì cả là được rồi.
Tiêu Uyển Nhi nhận mệnh thở dài, nàng cũng không muốn lần thứ hai đối mặt với nam nhân kia.
-Ta lại không tin được ngươi,
Hạ Thanh Thanh lắc đầu,
-Chúng ta cũng không là hài tử, loại hứa hẹn bằng miệng nào có cái gì bảo chứng, hãy để cho hắn gần gủi với ngươi, lúc đó thì ngươi cùng ta đã ngồi chung một cái thuyền thì ta mới yên tâm.
-Ngươi không biết, kỳ thực hắn đã. . .
Tiêu Uyển Nhi nóng nảy, nghĩ đến nếu lần này lại đối mặt với tên ác ma kia, nàng thà rằng đem bí mật của mình nói ra cho Hạ Thanh Thanh biết, nhưng đáng tiếc mới nói được nửa câu, thì đã bị Hạ Thanh Thanh điểm trúng á huyệt.
Hạ Thanh Thanh cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ lo âu nói:
-Theo tính toán thời gian, tân lang cũng sắp tới, để tránh lộ ra kẽ hở, trước hết đành phải ủy khuất ngươi một chút.
Uyển nhi lo lắng nhanh chảy nước mắt, Hạ Thanh Thanh yếu ớt thở dài:
-Uyển Nhi, ta biết chuyện này trong lúc nhất thời làm cho ngươi vô pháp tiếp nhận, nhưng ngươi cũng đừng có nghĩ đến tình hình quá là xấu, Thanh Thư không chỉ là anh tuấn tiêu sái, mà còn có một thân bản lãnh thông thiên triệt địa, hắn vẫn đang tận sức khôi phục giang sơn người Hán, nếu có thể cùng với hắn xuân phong nhất độ, đó là chuyện trong thiên hạ biết bao nhiêu nữ nhân đang tha thiết ước mơ? Lại nói tiếp, ngươi cũng xem như đây là mộ cuộc buôn bán có lời chiếm được tiện nghi.
Nghe rõ lời của Hạ Thanh Thanh, Tiêu Uyển Nhi thiếu chút nữa xỉu vì tức, tên ác ma kia đã làm ô uế thân thể của mình, kết quả trái lại là thành mình chiếm được tiện nghi sao?
-Được rồi, ngươi ở tại chỗ này chờ đợi, một hồi qua đi, Tống Thanh Thư sẽ đối đãi với ngươi như một tân nương tử thật tốt .
Nghe được từ xa xa truyền đến tiếng bước chân, Hạ Thanh Thanh vội đem chiếc khăn đỏ trùm đầu đội lên trên mặt Tiêu Uyển Nhi, một cái lắc mình, nàng liền phóng ra bên ngoài, đứng chờ ở cửa.
Cũng không lâu lắm, tân lang đang trong vòng vây mọi người hướng đến đi tới, Tống Thanh Thư hình dạng say rượu ngã trái nghiêng phải, Hạ Thanh Thanh yêu thương lại thở dài một hơi, nếu hắn cứ say như vậy, lát nữa thì sẽ không lộ ra sơ hở.
Hạ Thanh Thanh đang lo lắng nếu Tống Thanh Thư nhận ra Tiêu Uyển Nhi, nếu hắn bất chợt lại làm Liễu Hạ Huệ ngồi im, sẽ dẫn đến kế hoạch của nàng thất bại, nhưng nàng có biết đâu hắn đã sớm dày xéo trên thân thể của Tiêu Uyển Nhi trước đó rồi..
-Ặc.. thủ vệ ở đây đi đâu hết rồi chứ?
Tư Đồ Bá Lôi ngày hôm nay cao hứng vô cùng, Tăng Nhu đối lới lão giống như nữ nhi của mình vậy, co đó cuộc vui này đương nhiên lão cũng uống rượu đến thất điên bát đảo, bất quá lão vẫn còn nhận ra được hình như không thích hợp, suy cho cùng thì những thủ vệ kia là do lão tự mình an bài.
-Là ta để cho bọn họ đến tiền thính uống rượu đấy, hôm nay là ngày đại hỉ của Đại đầu lĩnh, làm sao lại để cho thủ hạ ở chỗ này buồn tẻ đây này.
Hạ Thanh Thanh không chút hoang mang đáp lại , đám thủ vệ vừa rồi, đã bị nàng mang đi an trí khu phụ cận trong rừng cây rồi.
-À…như vậy a.
Tư Đồ Bá Lôi gật đầu, cũng không có hoài nghi.
-Um…Viên phu nhân… tại sao lại ở chỗ này?
Tống Thanh Thư vừa nhìn thấy Hạ Thanh Thanh, hai mắt liền tỏa sáng, thất tha thất thểu hướng trước ngực của nàng bổ tới.
Hạ Thanh Thanh thân thể liền lách qua một bên tránh né, vội vàng nói:
-Đại đầu lĩnh uống say rồi, các người mau đỡ hắn vào tân phòng đi.
Trong lòng nàng ám mướt mồ hôi, nếu như Tống Thanh Thư uống say nói lung tung, hắn bình thường đã có tính tình hoang đường rồi, lúc nay say không biết gì, liền kéo nàng vào trong cùng một chỗ động phòng cùng với tân nương tử cũng không phải là không có thể, hiện ở chỗ này nhiều người như vậy, thế thì chuyện giữa hai người tư tình chẳng phải là để cho lọt ra ngoài ánh sáng?
May là Tống Thanh Thư vẫn còn tồn tại một chút thanh minh, lâu nay bên ngoài vẫn gọi nàng là Viên phu nhân cho nên quen miệng, lại thấy nàng né tránh, liền tỉnh ngộ lại:
-Hảo …hảo …ta vào động phòng.
Tất cả mọi người ai uống cũng không sai biệt lắm, cho nên cũng đầu óc mơ mơ hồ hồ, cho nên động tác thoáng qua vừa rồi của Tống Thanh Thư cũng không có khiến cho mọi người hoài nghi, mọi người liền cùng đỡ hắn tiến vào tân phòng.
-Tiểu nương tử, chúng ta đem tân lang đưa tới đây.
Nghe được câu này, Tiêu Uyển Nhi đang ngồi trên giường thân thể run lên, vì đây là tiếng của La Lập Như.
-Nhu muội, đêm nay phải thật tốt hầu hạ Đại đầu lĩnh chúng ta nha.
-Cái gì mà là Nhu muội a, từ nay về sau phải gọi đại tẩu.
………………………………………………………………………………………
Tiêu Uyển Nhi lúc này quả thực khẩn trương tới cực điểm, trượng phu thi đang đứng cách ở một vài thước, bản thân nàng lại không có biện pháp báo cho hắn biết.
Nhưng nếu như cho là không bị điểm huyệt thì phải nói như thế nào đây, trước mặt nhiều người, tuôn ra một cái chuyện bí mật động trời như vậy, thì chuyện của mình và Tống Thanh Thư chắc chắn cũng không gạt được người, thì cũng không có mặt mũi thấy người.
Tiêu Uyển Nhi vừa mong đợi trượng phu nhận ra mình, cứu mình ra ngoài, lại vừa lo lắng bị trượng phu nhận ra, liên tục cầu mong để cho hắn sớm một chút ly khai, bây giờ thì ngay cả chính mình, nàng cũng không rõ ràng lắm đến tột cùng là đang suy nghĩ như thế nào nữa.
Vài người nói lời trêu ghẹo, thấy trên giường tân nương không có phản ứng chút nào, thì cho rằng nàng xấu hổ không dám lên tiếng, nên cũng không có để ở trong lòng.
-Thời gian không còn sớm, đừng quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, nhanh đi ra ngoài..
Tư Đồ Bá Lôi yêu thương đồ đệ của mình, vừa nói vừa lôi vừa kéo đám người này ra bên ngoài.
-Đại đầu lĩnh võ công thì chúng ta rất bội phục rồi, chỉ là không biết công phu trên giường thì như thế nào đây. . .
Đi ra tới ngoài cửa, cũng không biết là ai nói to...
-Đại đầu lĩnh… đêm nay nếu không thể làm cho tân nương tử không xuống giường được, ngày mai chúng ta sẽ không nhận thức là Đại đương gia đâu đấy!
La Lập Như giọng nói có vẻ như là lớn nhất, rất nhanh thêm một số người phụ họa theo hắn.
Ngồi trên giường Tiêu Uyển Nhi nghe được phu quân của mình nói thế, Tiêu Uyển Nhi thiếu chút nữa ngất đi vì tức, đúng là ngốc sư huynh, ngươi có biết hay không, ngươi muốn cho Đại đầu lĩnh hung hăng làm để cho nữ nhân không lết xuống giường nỗi. . . đó chính là thê tử của người đang ở đây a!
Suy nghĩ một lúc nước mắt Tiêu Uyển Nhi chảy ra không ngừng.
Đám người giang hồ thảo mãng, thường ngày không có quy củ gì cả, các loại lời hạ lưu nói đều nói được, nếu như ta sau này ta cùng hắn thành thân, tuyệt không thể để cho những người này tới náo động phòng. Ảo tưởng đến tràng cảnh, Hạ Thanh Thanh trong lúc nhất thời không khỏi ngây dại, bất quá nàng rất nhanh liền ý thức được bản thân mình thân phận đặc thù, sắc mặt thoáng cái liền trở nên ảm đạm.
-Yên tâm đi, tối nay mặc kệ cho nàng như thế nào, ta cũng sẽ chứng tỏ bản lĩnh của Đại đầu lĩnh cho các ngươi thấy.
Tống Thanh Thư đã sớm cùng đám này giang hồ thảo mãng hoà mình, nương theo lời nói của rượu, bất tri bất giác nói theo phong cách thô bỉ của đám người kia, khiến cho hai nữ nhân Hạ Thanh Thanh và Tiêu Uyển Nhi vẫn còn thanh tỉnh thầm mắng không ngớt.