Chương 521: Dạ Thám Hương Khuê

Một phen giải thích, cuối cùng hai nàng cũng hiểu Tống Thanh Thư quay về Yến kinh là chuyện cần thiết phải làm, nên không khuyên cản nữa, bất quá Chu Cửu nghĩ tới một chuyện, liền nói:

– Tống đại ca, trước khi đi ngươi còn có hai chuyện chớ quên…

– Chuyện gì?

Tống Thanh Thư ngẩn ra.

– Chuyện thứ nhất đó chính là chuyện của Tằng cô nương, trong khoảng thời gian trước thì còn có nhiều sự tình phải làm, lúc đó không có nói qua thì cũng không sao, còn bây giờ thì cô nương người ta đang chờ ngươi mở miệng đây này.

Chu Cửu liếc mắt nhìn hắn nói.

Tống Thanh Thư vì chuyện phức tạp này nên kéo dài đã khá lâu, thấy giờ tránh cũng không thoát được, hừ một tiếng, giả vờ hung tợn nói:

– Không phải chỉ là mỗi việc lấy nữ nhân sao, dù sao ta cũng không lỗ lã gì, còn một việc nữa là cái gì?

– Tằng cô nương nhân gia đối với ngươi mối tình thắm thiết, cũng không nên nói lời hèn hạ như vậy với nàng.

Hạ Thanh Thanh nhịn không được trừng mắt với hắn.

Tống Thanh Thư khẽ thở dài một hơi:

– Nàng đối với ta thật ra chỉ là có tình cảm sùng bái ta mà thôi, làm sao so được cảm tình chúng ta cùng sinh cùng tử, cùng một chỗ chia sẻ hoạn nạn. Bất quá các người yên tâm đi, nếu lấy nàng, ta nhất định sẽ hảo hảo đối xử tốt với nàng.

Chân tình của Tống Thanh Thư trong lúc này làm cho hai nàng cảm động, tâm tư của nữ nhân vốn là rất khó đoán, dù các nàng biểu hiện ra Tống Thanh Thư phải dành cho Tăng Nhu sự đối đãi ngang nhau, nhưng nếu Tống Thanh Thư thực sự lại tỏ vẻ thích Tăng Nhu, thì các nàng khó tránh khỏi sẽ ăn vị chua.

– Được rồi… được rồi, sự tình của Tằng cô nương cứ giao cho ta xử lý đi, dù sao Vương Ốc phái cùng với ta cũng có gần gũi sâu xa.

Chu Cửu lời nói xoay chuyển, đột nhiên cau mày nói.

– Tống đại ca… còn Hoàng phu nhân cũng không biết nàng nghĩ như thế nào, trong khoảng thời gian này vẫn ở lại trong Kim Xà Doanh, vẫn không có ý tứ rời đi.

– Có lẽ là Hoàng phu nhân thích sống ở bên một người khiến cho Chu Cửu ngươi ghen tị.

Một bên Hạ Thanh Thanh không sợ làm cho thiên hạ bất loạn trêu ghẹo thêm vào.

Chu Cửu hơi đỏ mặt, vội giải thích:

– Tống đại ca, ta không phải là ý đó, chỉ là ngươi sắp khởi hành đi Yến Kinh, nàng nếu tiếp tục lưu lại ở đây, dựa theo sự thông minh tài trí của nàng, sợ rằng sẽ nhìn ra kẽ hở dịch dung của ta và Thanh Thanh mà thôi.

Tống Thanh Thư gật đầu:

– Hừm, việc này cũng không thể không đề phòng…

Trong lòng hắn cũng thấy biểu hiện kỳ quái của Hoàng Dung, rõ ràng có thể từ trong ánh mắt nàng cảm thụ được sự sợ hãi hắn như là rắn độc, nhưng bề ngoài lại hiện ra thản nhiên cười nói chuyện phiếm cùng hắn, thật không biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.

Thật chẳng lẽ là nàng muốn học được từ trong hồ lô của hắn để khi quay trở lại giúp đỡ cho thành Tương Dương? Hắc… hắc, như ta trong thời gian qua toàn dùng thủ đoạn thiên mã hành không ngựa thần lướt gió tung mây, nàng có thể sẽ học được sao?

Tống Thanh Thư tự đắc ý trong chốc lát, rồi rất nhanh phục hồi tinh thần lại:

– Chuyện này cứ giao cho ta đi, ta sẽ làm cho nàng nhanh chóng tự rời khỏi nơi đây.

Tống Thanh Thư cũng rất thích cùng Hoàng Dung cùng chung một chỗ, nhưng hắn phân rõ chuyện nặng với nhẹ, tự mình chuyến này đến Yến Kinh chưa biết ra sao, thì làm sao có thể dám lưu lại một sự nguy hiểm ngấm ngầm tại Kim Xà Doanh?

– Tống đại ca phải cẩn thận biện pháp, ngàn vạn lần đừng đắc tội với nàng, được không bù nổi mất đâu.

Chu Cửu vội nhắc nhở.

– Đây là đương nhiên, ta cũng không ngu xuẩn như vậy.

Tống Thanh Thư kim đao đại mã ngồi xuống trên giường, vỗ vỗ hai bên hông mình:

– Đến… đến đây làm đi…

– Ngươi muốn… làm gì!

Hai nàng hoảng sợ nhảy lên, vô thức nhìn bên ngoài cửa sổ, bây giờ còn là ban ngày sáng trưng mà hắn cũng muốn làm chuyện đó sao?

– Đương nhiên là dạy các người thuật dịch dung.

Tống Thanh Thư tức giận nói.

– Ha ha… Hạ phu nhân ngươi vừa rồi miên man suy nghĩ cái gì vậy a?

Chu Cửu nhịn không được cười trêu ghẹo nói.

– Hừ… ngươi đang suy nghĩ cái gì, thì ta cũng đang suy nghĩ cái đó đấy…

Hạ Thanh Thanh trả lời một cách mỉa mai, hai nàng rất nhanh lại náo làm một đoàn, sau khi học thuật dịch dùng thì…

Tống Thanh Thư nói.

– Chu Cửu… vểnh mông lên…

Chu Cữu trả lời.

– Hừ… hừ… úi… a…

Lúc sau tiếng Tống Thanh Thư lại vang lên.

– Hạ Thanh Thanh dang rộng hai chân ra.

Hạ Thanh Thanh rên rỉ.

– Aí… ai… nhẹ thôi…

Lúc sau tiếng của hai nàng oán trách vang lên…

– Hỗn đản… ngươi cứ bày ra các tư thế ngượng ngùng như vậy… hừ… hừ… a… ui…

– Vô lại… cứ đổ vấy cho là Hoan Hỉ công pháp cái gì đó tạo ra như vậy… hừ… hừ… lại ngậm lấy cái đó của người đang nhơ nhớp như vậy nữa hả… ui… a…

Màn đêm buông xuống, Hoàng Dung đứng dựa ở bên cửa sổ, nhìn giữa không trung một vầng trăng tròn, vẻ mặt ưu sầu:

– Chẳng biết Phù nhi đã đến Đào Hoa Đảo chưa, nha đầu kia cũng thật là… lâu như vậy mà cũng không biết cho chim bồ câu báo là bình an.

Trước khi thập vạn đại quân Mãn Thanh tấn công Kim Xà Doanh, Hoàng Dung không dám mạo hiểm để cho nữ nhi lưu lại, nên sớm đưa Quách Phù rời khỏi, bởi vì chuyện chặt đứt cánh tay Dương Quá, tạm thời không có cách nào để cho Quách Phù quay về Tương Dương đối mặt với nộ hỏa của Quách Tĩnh, Hoàng Dung liền đưa Quách Phù đến Đào Hoa Đảo để tránh mặt một thời gian, tính toán thời gian, Hoàng Dung cũng sẽ đến Đào Hoa Đảo.

Hoàng Dung đột nhiên lại vẻ mặt tiếc hận:

– Ai, sớm biết rằng tiểu tử Tống Thanh Thư kia đại phá Thanh binh dễ dàng như vậy, thì cũng không cần cho Phù nhi sớm đi như vậy.

Thời gian vừa qua Hoàng Dung tận mắt thấy Tống Thanh Thư lấy võ công tuyệt thế đoạt được Kim Xà Vương, sau đó mang theo một đám quân ô hợp yếu ớt đại phá thập vạn đại quân Mãn Thanh, trong một thời gian ngắn đem thế lực chỉ còn thoi thóp của Kim Xà Doanh khuếch trương ra phạm vi lớn đến như thế, Hoàng Hà lấy nam, Hoài Thủy lấy bắc chiếm lấy mấy ngàn dặm, tư thế giờ có thể cùng Mông Cổ ngang nhau, Mãn Thanh thoáng cái mất hết một phần tư thổ địa, tất cả những điều này gây cho Hoàng Dung chấn động chưa từng có.

Bởi vậy Hoàng Dung hiện tại bây giờ đang hối hận, nếu trước đây để cho Phù nhi lưu lại, bọn họ sớm chiều ở chung với nhau, thì có thể phát triển đến tình trạng mến nhau, trải qua quan hệ cùng chung hoạn nạn này, sẽ so với những cô nương khác cùng hắn thân cận thêm vài phần.

Bất quá nàng cũng rõ ràng trước mắt còn có công chúa và chưởng môn Nga Mi, Phù nhi nếu có lưu lại, phỏng chừng cũng rất khó ở dưới mí mắt Tống Thanh Thư thu được hảo cảm của hắn.

Nghĩ đến bên người Tống Thanh Thư vây quanh nhiều nữ nhân xuất sắc như vậy, Hoàng Dung không khỏi tâm phiền ý loạn, nữ nhi mình đẹp thì vẫn đẹp, nhưng hành động thì tùy hứng, nam nhân kia thực sự sẽ thích Phù nhi sao?

Nghĩ đến nam nhân kia, Hoàng Dung lại thấy trong lòng mình có chút phức tạp, nhớ lại hai người ban đầu ở Giang Lăng thành, lần đầu tiên tình cảnh gặp nhau, cặp mắt trong suốt kia của hắn, cứ làm cho nàng có một một loại cảm giác thuần khiết, nhưng rồi đôi mắt kia tràn đầy dục vọng thay đổi ngoay ngoắt khi những lần sau lúc nàng gặp lại hắn…

“Phì, đôi mắt của ta thật mù.”

Hoàng Dung chợt gắt một cái, nghĩ đến trước đó không lâu bên trong hang động Tống Thanh Thư sờ soạng khiến cho cả người nàng sướng khoái run rẩy từng cơn, sau đó còn có giấc mộng cổ quái kia, Hoàng Dung liền mặt đỏ tới mang tai, oán hận nói ra thành tiếng.

– Đây hết thảy đều là do lão độc vật Âu Dương Phong kia gây ra!

– Phu nhân có chuyện gì mà oán trách Âu Dương Phong vậy?

Giọng nói của Tống Thanh Thư ở cách đó không xa vang lên.

– Á…

Hoàng Dung lúc này mới phát hiện Tống Thanh Thư đang đứng ở trong sân cách đó không xa, đang quan sát chăm chăm nhìn lấy nàng.

– Ngươi đã đến đã bao lâu rồi?

Hoàng Dung một hồi thấp thỏm, cũng không biết vừa rồi tâm tư của mình lẩm bẩm thành tiếng hắn có biết không đây, vạn nhất được hắn nghe được, thật là xấu hổ không chịu được.

– Tiểu đệ đã tới đây một hồi, thấy sắc mặt phu nhân lúc hồng đỏ lúc trắng, trong lòng nghĩ chắc đang hồi tưởng chuyện mộng đẹp, nên không có lên tiếng quấy rối phu nhân.

Tống Thanh Thư cười nói.

Lời này gần như là khinh bạc, Hoàng Dung nghiêm chỉnh sắc mặt:

– Chẳng biết công tử đêm khuya đến bái phỏng, có chuyện gì không vậy?

– Lúc này đêm đã khuya sao?

Tống Thanh Thư ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng trên không, mỉm cười.

– Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là có vài lời muốn nói cùng phu nhân.

Lúc này Hoàng Dung cũng đã tắm rửa vừa xong. Nàng đang đem mái tóc dài phiêu dật buông xuống, mà không có búi lên sau ót, hai làn tóc mai buông rủ, thật là xinh đẹp mỉm mê người, nàng mặc một thân lụa váy liền áo mỏng màu trắng, đem dáng người mỹ diệu bày ra không bỏ sót chỗ nào, màu hồng phấn cái yếm được hai bầu vú đẩy lên cao đứng vững, song phong kiên quyết nộ phóng như muốn nhảy ra trước mặt người, lụa mỏng làm cho da thịt trắng nõn tựa như trong suốt trắng ngưng tụ mà thành, tuy nhìn thấy không rõ ràng, nhưng xuyên thấu qua lụa mỏng đơn bạc, lờ mờ có thể chứng kiến một đôi đùi ngọc cân xứng thập phần, thân dưới cái mông đầy đặn nảy nở mượt mà hiện ra vô cùng tinh tế, không chỗ nào mà không lộ ra tư sắc hương diễm mê người, váy mỏng thiếp thân, cho nên khi Hoàng Dung đứng ở nơi đó, mơ hồ lộ ra dưới bụng xuân quang ẩn hiện bên trong cái tiểu nội khố nhỏ cũng màu hồng phấn, Tống Thanh Thư âm thầm nuốt mấy ngụm nước miếng…