Chương 520: Kìm Thiền Thoát Xác

Đưa Phương Di ly khai, lúc trở lại trong phòng, Tống Thanh Thư phát hiện các nàng đang tự tiếu phi tiếu nhìn mình chằm chằm, nên lúng túng nói:

-Nàng tới nói về sự tình của Mộc Vương Phủ, bây giờ đã đi rồi….

-Thật không?

Chu Chỉ Nhược vẻ mặt không tin,

-Ngươi ở bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân thì ta cũng chẳng muốn quản, bất quá nếu muốn đem nữ nhân nào cưới mang vào cửa, thì phải trải qua do mấy người tỷ muội chúng ta khảo sát, nhân phẩm tính cách nếu không có gì trở ngại thì mới được, miễn cho trà trộn vào đây những nữ nhân có một ít tâm tư không trong sáng, dẫn đến về sau gia trạch không yên.

Tống Thanh Thư cả người toát mồ hôi lạnh, nếu để cho Chu Chỉ Nhược thuộc loại bụng đen này trấn giữ, bản thân hắn nếu muốn đánh hạ một cái hậu cung to lớn sợ rằng phải dẹp mất, không nói đâu xa, chỉ mới một Triệu Mẫn mà thôi, Chu Chỉ Nhược có thể làm để cho nàng vào cửa? Ặc… ta làm sao lại đột nhiên nghĩ đến Triệu Mẫn chứ. . .

Một bên Hạ Thanh Thanh cũng đỏ mặt, nhịn không được nói:

-Muốn khảo sát thì hai người các ngươi tự khảo sát đi, tuyệt đối đừng có nhấc lên ta, dù sao ta không phải là người của Tống gia, suốt cuộc đời này cũng sẽ không vào Tống gia.

Trong phòng liền rơi vào trầm mặc, mấy người đều hiểu ý tứ của Hạ Thanh Thanh, nàng tuy rằng không ngại làʍ ŧìиɦ nhân của Tống Thanh Thư, nhưng suy cho cùng cũng đã từng yêu qua Viên Thừa Chí, nên không muốn hắn chết lại còn mang tiếng hổ thẹn, bởi vậy trên danh nghĩa bên ngoài nàng vẫn là Hạ phụ nhân thủ tiết với Viên Thừa Chí, nếu nàng cải giá để danh chính ngôn thuận, đó là điều nàng không bao giờ làm được, đây là biện pháp duy nhất lưỡng toàn kỳ mỹ có thể để cho nàng tiếp nhận, Tống Thanh Thư biết đến điều này nên cũng không có bức bách nàng.

Chu Cửu thấy bầu không khí đột nhiên lúng túng, nhãn châu xoay động, khẽ cười nói:

-Như vậy cũng tốt, sau này Tống đại ca muốn kết hôn với nữ nhân nào, khi vào cửa thì sẽ do Chu tỷ tỷ trấn giữ, còn ở bên ngoài nữ nhân nào là tình nhân của hắn thì là giao cho Thanh Thanh trấn giữ..

-A, hay cho ngươi một Chu Cửu, càng ngày càng quấy…

Hạ Thanh Thanh xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, nhịn không được thân thủ liền đưa tới bóp lấy bầu vú của Chu Cửu … ổ.

-Thanh Thanh, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc.

Tống Thanh Thư hắng giọng một cái, nghiêm trang nói.

-Chuyện gì vậy?

Thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng, Hạ Thanh Thanh trong lòng cũng nhảy theo.

-Nếu phu nhân không chịu vào Tống gia, đến lúc mang thai hài tử của ta, thì đối với bên ngoài mà nói, đến tột cùng là họ Tống hay là họ Viên đây?

Tống Thanh Thư ngay từ đầu vẫn nghiêm trang, nói đến phần sau thì nhịn không được bật cười.

-Các ngươi đều khi phụ ta.

Hạ Thanh Thanh nhịn không được dậm chân, nghĩ đến chuyện vì hắn mà sinh hài tử, trong lòng liền rung động, cắn môi, hừ một tiếng,

-Đương nhiên là họ Viên rồi!

Tống Thanh Thư ai thán nói:

-Vấn đề này quá không công bằng, rõ ràng là do ta khổ cực cày cấy toát mồ hôi hột, dựa vào cái gì mà để cho họ Viên kia thu hoạch trái quả?

-Phì… cái gì mà khổ cực cày cấy,

Hạ Thanh Thanh sắc mặt đỏ bừng, gắt lên,

-Cái miệng lúc nào cũng nói bậy bạ, không để ý đến các ngươi nữa.

Nói xong nàng liền xoay người cũng như chạy trốn rời đi.

-Để ta đi theo xem nàng….

Giống như đã hẹn trước như vậy, Chu Cửu cười khẽ, rất nhanh liền đuổi theo..

Một bóng người loáng lên chặn ngay cửa phòng, ngăn cản lại Hạ Thanh Thanh và Chu Cửu.

-Đêm nay ai cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy cớ đi, hãy ngoan ngoãn lưu lại giúp ta a!

Tống Thanh Thư khóe môi nổi lên nụ cười vui vẻ cổ quái, nếu không làm như thế, tam nữ này đều là hạng người cực kỳ lãnh ngạo thanh cao, thì làm gì mà hắn lại có cơ hội cùng lúc đồng thời hưởng thụ giao hoan một lượt với các nàng chứ?

Nghĩ đến chuyện lần trước chữa thương cùng với ba nàng suốt một đêm dài, lần đó Tống Thanh Thư tựa hồ không có đình chỉ , vừa đem Chu Chỉ Nhược chống đỡ cao phong, càng làm Hạ Thanh Thanh đính vào thiên đường, rồi lại đưa Chu Cửu vào cơn khoái hoạt dâʍ đãиɠ, cứ như thế phản phục lấy cùng ba đại mỹ nhân hoan ái không ngớt, ngọn đèn dầu lóng lánh, chiếu rọi một tầng mờ mịt lẫn nhau giữa bốn người, bốn người hoan hoan ái ái trong phòng, giao chiến khắp nơi, từ trên giường xuống dưới đất, cả người không ngừng uốn éo, những cánh tay trần không ngừng bấu chặt lấy thân thể của nhau, rồi ai cũng cố gắng hòa nhập vào người của hắn, không chỉ là thể xác, mà cả sâu kín ở trong tâm linh cũng hòa làm một, cảnh tượng vừa thoáng qua trong đầu, Tống Thanh Thư liền thấy chân khí trong cơ thể của mình lại rục rịch nóng lên…

……………………………………………………………………………………….

Lúc này cả phòng đã là đều xuân, Chu Chỉ Nhược ngồi ở trên giường, tinh mâu khép hờ, còn Chu Cửu thì đang nằm ở lồng ngực của nàng, cái miệng đang nút lấy ngọc nhũ nàng, nguyên lai, sau này có những đêm thiếu văng Tống Thanh Thư, thi thoảng có dịp ba người Hạ Thanh Thanh chơi trò thức ăn mặn mập mờ du hí, cho nên động tác bây giờ ngựa quen đường cũ rất là thuần thục.

Tống Thanh Thư nhiệt huyết càng lúc càng sôi trào lên không hề giảm bớt, hắn đi đến trước người Chu Chỉ Nhược, cũng cúi đầu xuống bắt đầu nút lấy một bên bầu vú khác của nàng, giây khắc này Chu Chỉ Nhược đã như đi vào cõi thần tiên hư không, chỉ thấy một chương môn nhân xinh đẹp, cao quý trong trẻo nhưng lạnh lùng Chu Chỉ Nhược, cái trâm vượt qua tóc mai loạn rơi, đường cong thân thể động lòng người, da thịt khi sương trại tuyết hiện ra mỹ ngọc sáng bóng,đôi bầu vú no đủ mà dựng đứng kiên quyết, eo thon dương liễu không chịu nổi dịu dàng nắm chặt, cái bụng bằng phẳng không có chút nào thịt thừa, cái mông ngọc rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, hai chân thon dài rắn chắc, mang theo một cỗ khó nói nên lời hấp dẫn.

Tống Thanh Thư ngậm lấy đầu núʍ ѵú Chu Chỉ Nhược một hồi, xong rồi đầu hắn dọc theo thân thể nàng một đường liếm đưa xuống phía dưới, lướt qua cái bụng bằng phẳng rắn chắc như vùng đất bằng phẳng, cái miệng đã chạm đến âm hạch nhô lên trên da thịt mềm mại ở giữa cái khe huyệŧ nhấm nháp lấy. Chu Chỉ Nhược thở gấp ngâm khẽ, giãy dụa thân thể, xuân tâm nhộn nhạo, thảm lông đen gò mu lao xao vỗ về lấy mặt Tống Thanh Thư, khiến hắn được một hồi gãi ngứa, đầu lưỡi theo khe thịt âm hộ với vào cái lổ cửa miệng huyệŧ, tiếp theo hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy mép trong âm hộ, rồi đem đầu lưỡi chống đỡ lấy lổ tiếu mé trên, không ngừng liếʍ ɭáρ lấy….

-Um… ui…à… …

Sảng khoái kɦoáı ƈảʍ để cho Chu Chỉ Nhược toàn thân tê dại, lập tức một làn chất lỏng theo từ trong huyệŧ chảy ra. đồi sơn u cốc, róc rách nước chảy, mà mê người nhất bên trong cái khe thịt hở kia còn tươi mới phấn hồng, làm cho người ta nhịn không được, cứ muốn đem nó ngậm tại trong miệng bừa bãi liếm lên liếm xuống nếm lấy…

Lúc này Hạ Thanh Thanh nhẹ nhàng vân vê hai đầu núʍ ѵú mê người đã săn cứng nhô đầu đứng lên của Chu Chỉ Nhược, tiếp theo mở miệng đem một bên nụ hoa ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi gây xích mích lấy trên đỉnh đầu núʍ ѵú, lại dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, mút vào.

-A…um…

Bên dưới cái âm hộ thì Tống Thanh Thư bú ɭϊếʍ, hai bầu vú thì bị Hạ Thanh Thanh văn vê mút hút, gặp nhắm, Chu Chỉ Nhược kịch liệt giãy dụa thân thể, càng cảm thấy sâu trong huyệŧ hư không khó nhịn, cũng cảm giác được hai đầu núʍ ѵú tại trong miệng Hạ Thanh Thanh càng thêm sưng to.

Lúc này Chu Cửu một tay giữ lấy bên hông Tống Thanh Thư, một tay nắm lấy cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư bốn phía lục lọi, từ miệng hơi thở mùi đàn hương hôn lên qui đầu cây côn ŧɦịŧ của hắn, dùng hết sức sở trường khiêu khích dục hỏa Tống Thanh Thư, cái lưỡi mềm mại Chu Cửu cứ quấn quanh cây côn ŧɦịŧ làm cho cây côn ŧɦịŧ của hắn sưng trướng vô cùng khó chịu ..

………………………………………………………………………………………..

Lập tức Tống Thanh Thư đem hai chân Chu Chỉ Nhược dựng cao lên, để cho cái bánh bao thịt nổi bật phồng lên, tách ra hai chân của nàng, sau đó nắm lấy côn ŧɦịŧ kê lên cái lổ nhỏ huyệŧ của nàng, vừa tiến nhập vào hết cái qυყ đầυ, cái cảm giác cơ vòng huyệŧ xiết chặt khiến Tống Thanh Thư tâm thần kích động, thân thể Chu Chỉ Nhược run lên, sâu trong huyệŧ hư đang dần dần được lấp đầy phong phú, nàng cắn chặt môi dưới, "ọp…" một tiếng, cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư cho đến tận căn liền biến mất tiến vào sâu trong huyệŧ, cơ hồ khiến cho cái âm hộ kiều nộn của nàng muốn nứt mở:

-Úi…nhét sâu quá…

Tống Thanh Thư biết vừa rồi mình bị kích động nên quá dùng sức, vội dừng lại, qui đầu côn ŧɦịŧ chống đỡ lấy hoa tâm nàng nhẹ nhàng nghiền nát lấy, đồng thời cúi đầu hôn lên đôi môi Chu Chỉ Nhược, sâu trong cái huyệŧ kiều nộn kia bị cây côn ŧɦịŧ của hắn nhét vào tràn đầy, cái loại bạo trướng phong phú này, làm cho nàng thoáng cái trầm mê trong đó, Tống Thanh Thư thấy Chu Chỉ Nhược dần dần buông lỏng thân thể, liền nhẹ nhàng kéo ra đưa vào cây côn ŧɦịŧ, còn Chu Chỉ Nhược cũng hoàn toàn bị cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư chinh phục, kɦoáı ƈảʍ dục tiên dục tử chiếm cứ trái tim của nàng, không lâu sau cây côn ŧɦịŧ va chạm bên trong huyệŧ chỉ nghe đến "phành phạch..phành phạch " tiếng thịt đánh vào thịt, từ chỗ ƈôи ŧɦịŧ cùng âm hộ giao tiếp có tiết tấu vang, tiếng thở dốc rêи ɾỉ chấn động toàn bộ phòng.

…………………………………………………………………………………….

-A...... a...... ngươi...... sáp ….a....dùng sức... chính là...... nơi đó...... ặc...... quật...... ai ui...... thật tốt………..

Điên cuồng lãng kêu, tiếng rêи ɾỉ cao vút lên, cái mông mềm mại của Chu Chỉ Nhược sống chết xoay bãi, qui đầu cuồng đấm chạm trên cổ đáy huyệŧ, thành non nộn thịt bó chặt lấy thân cây côn ŧɦịŧ.

-Á……

Một tiếng bén nhọn rên to, chỉ thấy Chu Chỉ Nhược cặp run rẫy, hoa chân múa tay, tiếp theo lại là một tiếng

-Ta …muốn …á…..xong rồi …

Chu Chỉ Nhược rất nhanh liền đã đạt đến đỉnh phong, toàn thân co rút trong cơn cao triều cực khoái.

………………………………………………………………………………………….

Tống Thanh Thư dịu dàng lấy cây côn ŧɦịŧ rời khỏi tại trong cơ thể Chu Chỉ Nhược, lập tức chuyển hướng sang Cửu Chân.

Tống Thanh Thư một tay duỗi ra tay kia ôm Chu Cửu, một tay không an phận vuốt ve lấy, khiến cho nàng toàn thân lửa nóng, dựa sát người Tống Thanh Thư nói:

-Sờ đủ chưa? Ngứa chết nhân gia rồi đây!

Chu Cửu quyến rũ động lòng người nói.

-Sờ cả đời cũng không đủ…

Tống Thanh Thư nói ra.

-Chỉ biết khi dễ nhân gia..

Chu Cửu gắt giọng, mị thái của nàng kích khởi trong cơ thể Tống Thanh Thư dục hỏa, làm hắn liền nhào tới lập tức hôn lên đôi môi của nàng, một đôi tay cũng không thành thật vuốt ve bầu vú, rất nhanh nàng chủ động đem đầu lưỡi với vào trong miệng Tống Thanh Thư, quấn mút lấy lưỡi hắn, đôi tay cũng ôm chặt tại trên lưng hắn sự trượt qua lại.

Trải qua một hồi hai đầu lưỡi vờn nhau, Tống Thanh Thư cùng Chu Cửu đều chịu không được rồi, hai cỗ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dây dưa cùng một chỗ, dục hỏa hừng hực đốt, tiếp theo Tống Thanh Thư dùng lực, lập tức cây côn ŧɦịŧ đút vào tận căn trong huyệŧ nàng, hắn có thể cảm giác được nơi riêng tư Chu Cửu như đầu con hải sâm mãnh liệt mút lấy qui đầu côn ŧɦịŧ mình, làm vừa chua xót lại tê dại, thoải mái cực kỳ..

……………………………………………………………………………………….

-Ân... thật thoải mái... ngươi.........a….

Chu cửu làm càn rêи ɾỉ, dâʍ thanh diễm ngôn ngữ kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tống Thanh Thư thêm hưng phấn, lực đút côn ŧɦịŧ vào huyệŧ càng cũng càng thêm rất mạnh, côn ŧɦịŧ của hắn khi thâm khi tiềm, lúc nhanh lúc chậm, chợt như mưa rền gió dữ thẳng đảo hoàng long làm cho Chu Cửu như là nổi điên rêи ɾỉ, hận không thể lập tức thăng lên tận trời, nhưng trên người nàng, hắn lại như là cố ý, khi thì bỗng nhiên động nhẹ, làm cho nàng muốn thăng cũng không thể thăng, thật vất vả khắc chế cái kɦoáı ƈảʍ điên cuồng, khi ý niệm trong đầu của nàng hỗn loạn, thì Tống Thanh Thư đột nhiên lại dã man điên cuồng lên, đem nàng tái khởi hướng đến đỉnh phong, cơ hồ trong nháy mắt nữa sẽ đăng đỉnh, thì lại quay đầu kim thương, làm cho nàng vừa giận vừa thẹn, như thể khiến cho thân thể nàng như là lập tức hỏng mất, trong đầu trống rỗng óc, đành khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn thở dốc thì thầm.

-Ta muốn...... ta muốn......

-Muội muốn cái gì a?

Thanh âm câu nhân hồn phách ở bên tai vang lên, đồng thời phía dưới cây côn ŧɦịŧ lại tăng thêm hung hăng đỉnh mạnh vài cái, cho dù thân là một công chúa thân phận cao quý, nghe được hắn hỏi, nàng xấu hổ mặt đỏ bừng, cắn nhanh đôi môi dù sao như thế nào cũng không thể đem cây uế căn của nam nhân nói ra khỏi miệng, nhìn thấy Chu Cửu không nói, hắn cười khẽ, hạ thân lại một trận dùng sức, tăng thêm động tác, rồi chậm lại, làm cho nàng cầu xin nỉ non..

-Nhân gia nói...... nhân gia nói......

Lúc này Tống Thanh Thư để sát tai vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nghe nàng nhỏ giọng cơ hồ nghe không được, vô cùng e thẹn nói,

-Muốn…muốn cây côn ŧɦịŧ…nhanh..nhanh…đừng ngừng..a….

Nghe được " đừng ngừng " hai chữ, nhìn dưới thân công chúa Chu Cửu , nghĩ đến nàng ngày thường đoan trang văn nhã, liền cảm thấy hưng phấn không thể nói nên lời, vì thế lại bắt đầu xâm chiếm, bắt đầu tấn mãnh, không nghỉ ngơi sâu cạn thích hợp, làm cho nàng nói không nên lời sảng khoái suиɠ sướиɠ.

Chu Cửu đáp lại cũng càng lúc càng điên cuồng, Tống Thanh Thư lại là một trận vọt mạnh cây côn ŧɦịŧ,

-A...... a....... sáp ta...... yêu thích...... đã tiết.. a......

Chu Cửu rêи ɾỉ, Tống Thanh Thư lại càng phát hăng say, thân thể càng thêm mãnh liệt trừu sáp dựng lên, khiến cho âm tinh Chu Cửu đại tiết trào ra như vỡ đê ..

Rốt cục đã xong một trận kíƈɦ ŧìиɦ nhất long nhị phượng.

Tống Thanh Thư bởi vì tu luyện Hoan Hỉ Thiện Pháp, cho nên tinh lực cực kỳ cường thịnh, dị thường bền bỉ, đối với kỹ xảo tình ái hắn cũng đã luyện tới lô hỏa thuần thanh, hắn biết rõ nên như thế nào khống chế, cho nên nếu chưa muốn, thì còn tiết tinh cách xa! Chu Cửu sau khi tiết thân, nghỉ ngơi trong chốc lát, liền đẩy Tống Thanh Thư từ trên người nàng xuống.

……………………………………………………………………………………..

Lúc này Hạ Thanh Thanh đã không thể chờ đợi được nhào lên, nàng để cho Tống Thanh Thư nằm ngửa ở trên giường, còn nàng thì cưỡi bên hông Tống Thanh Thư, hai chân nàng dạng ra, tiếp theo đem cây côn ŧɦịŧ đưa ngay cái lổ nhỏ huyệŧ, sau khi điều chỉnh tốt góc độ, thì chầm chậm ngồi xuống, để cho cây côn ŧɦịŧ tiến vào sâu trong cánh hoa mê người kia, Hạ Thanh Thanh bắt đầu có tiết lên xuống khuấy động cái mông bự của mình, lúc cái mông nhô lên thẳng đến chỉ còn lại có qui đầu còn nằm tại trong huyệŧ, lúc cái mông hạ xuống chặt ép thẳng đến tận gốc cây côn ŧɦịŧ, cuối cùng còn lay chuyển cái mông, để cho qui đầu tại sâu trong hoa tâm nghiền nát vài cái.

Tống Thanh Thư cảm thấy Hạ Thanh Thanh biểu hiện quá tốt, cái mông to tròn có tiết tấu trên dưới cao thấp khuấy động, hoa tâm của nàng như lúc thổi mạnh qui đầu, lúc còn không ngừng nhúc nhích mút hút lấy, làm hắn cảm thấy thoải mái cực kỳ khuấy động, còn đôi bầu vú, theo trên thân thể phập phồng tạo nên từng làn sóng sữa mỹ diệu mông lãng.

…………………………………………………………………………………………..

Lúc này thì Tống Thanh Thư không còn nhịn thêm được nữa, hai tay giữ lấy bờ mông của nàng, một mực dùng sức hướng cây côn ŧɦịŧ đỉnh lên, từ bên dưới mãnh liệt cử động, "phành phạch…phành phạch…" tiếng va chạm hai bộ phận sinh dục suиɠ sướиɠ vang lên bên tai không dứt, phấn nộn hoa tâm bị cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư kịch liệt đánh sâu vào, dịch nhờn từ huyệŧ trào ra cung vẫy khắp nơi trên thảm lông hạ thể của hai người.

Chỉ thấy Hạ Thanh Thanh cắn chặt răng, mím chặt môi, chung quy cũng chịu được không được, chỉ có thể phối hợp có tiết tấu động tác với hắn, hai người toàn thân là mồ hôi, da thịt chớp lòe sáng lên, tiếng ngâm rên của Hạ Thanh Thanh dần dần kịch liệt, tóc tai rối bời bù xù, tựa như một đầu mẫu cẩu phát cuồng vậy, thân thể chủ động một trước một sau lay động vòng eo, cùng hắn mãnh liệt tiến lên phối hợp thiên y vô phùng.

Đến lúc cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư càng đỉnh càng nhanh, thì nàng biết rõ Tống Thanh Thư đã muốn tiết, cũng tăng nhanh tốc độ khuấy động lấy cái mông, một lúc hắn lập tức cảm thấy một cỗ kɦoáı ƈảʍ tập trung ở dưới hạ thể, lập tức lan tràn đến toàn thân, sau đó tụ tập đến xương cột sống, hắn rốt cuộc cầm giữ không được, cây côn ŧɦịŧ làm lấy đợt chạy nước rút cuối cùng sâu trong huyệŧ, cuối cùng như núi lửa bộc phát tinh quan mở rộng ra, xuất ra như rót màu trắng sữa tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn thẳng vào cổ đáy huyệŧ Hạ Thanh Thanh.

Hạ Thanh Thanh vừa rồi đã trải qua cưỡi ngựa chủ động công kích, nàng sớm đã đạt tới ranh giới tiết thân, lại hòa thêm dương tinh mãnh liệt xì ra mà tới, đối hoa tâm của nàng trí mạng công kích, làm toàn thân căng thẳng, hai tay sống chết nắm lấy cánh tay hắn, cơ hồ móng tay xuất huyết, từ vực sâu chi khẩu ở chỗ sâu trong đáy huyệŧ, một làn nhiệt lưu âm tinh tuôn ra, còn Tống Thanh Thư lúc này cây côn ŧɦịŧ đè ép tinh tụy cuồng phun, toàn thân Hạ Thanh Thanh run rẩy, hai mắt nàng nhắm nghiền, tựa như chết ngất đi qua.

………………………………………………………………………………………..

-Á..vô lại….sâu vào một chút…

Tiếng của Hạ Thanh Thanh.

-Á..Tống đại ca lại giở trò…ui..đừng liếm…

Tiếng của Chu Cửu.

-Um…người lại muốn hút lấy âm khí của chúng ta sao? Ui…à… …

Tiếng của Chu Chỉ Nhược

………………………………………………………………………………………….

Tống Thanh Thư cùng thân thể tam nữ dây dưa cùng một chỗ, một mảnh xuân quang chói lọi, mà tam nữ cơ hồ càng lúc càng điên cuồng rêи ɾỉ, làm Tống Thanh Thư dục hỏa tăng vọt, hung hăng đem tam nữ làm thịt suốt mấy hiệp, thẳng đến khi tam nữ bị tước vũ khí đầu hàng, nằm xụi lơ trên giường không thể nhúc nhích, những cái ngọc thể trắng noãn kia lấp kín mồ hôi, bên dưới hạ thể dịch nhờn phủ khắp trên những thảm lông đen, thậm chí còn chảy xuống làm ẩm ướt mấy cái khe mông, cái loại giao hoan kiểu này làm kinh tâm động phách, làm cho không người nào có thể hình dung ra được! Mãi đến khi Tống Thanh Thư cuối cùng tận hứng, lúc đó mới ôm ngọc thể của các nàng ngủ thật say...

Tống Thanh Thư lần thứ hai chăn lớn cùng dã vọng với ba nàng bất bại.

………………………………………………………………………………….

Sau khi các nàng lần lượt rời đi, Tống Thanh Thư mang theo Kim Xà Doanh ngựa không ngừng vó câu tiến công chiếm đóng các Châu Phủ, rất nhiều nơi vừa nghe người đến kia có thể hô phong hoán vũ, thì không hề chống lại liền mở cửa thành đầu hàng, cũng có mấy châu phủ tuy rằng liều mạng chống lại, nhưng sĩ khí của Kim Xà Doanh đang tăng vọt, với lại trong khoảng thời gian này hào kiệt mộ danh đến đây tìm nơi nương tựa cũng không phải số ít, thanh thế bây giờ lớn mạnh chưa từng có, cho nên công thành chiếm đất cũng không có phí bao nhiêu khí lực.

Không qua thời gian một tháng, nam lấy Hoàng Hà, bắc lấy Hoài Thủy, tất cả đều rơi vào trong tay của Kim Xà Doanh, bản đồ Mãn Thanh giờ đã phân ra thành một phần tưi, cả vùng Giang Chiết nhất thời trở thành địa bàn của Kim Xà Doanh.

Mười vạn đại quân gần như toàn bộ bị diệt, hơn nữa còn phải phòng bị Mông Cổ, Liêu Quốc thừa lúc vắng mà vào, trong khoảng thời gian ngắn Mãn Thanh mất đi năng lực tấn công chủ động, đành phải trấn binh là dọc tuyến Hoàng Hà, phòng ngừa Kim Xà Doanh nhân cơ hội tiến lên phía bắc.

Kim Xà Doanh trong thời gian ngắn chiếm được khu vực rộng lớn, cũng cần phải có thời gian để chấn chỉnh, cho nên cước bộ đình chỉ tấn công, vì thế song phương cùng nhau ở dọc tuyến Hoàng Hà giằng co.

Nếu nói Tống Thanh Thư trước này người biết chỉ là một võ lâm cao thủ độc hành ám sát Khang Hi bi tráng vì thiên hạ, ngày hôm nay chính là dùng hơn một quạn quân ô hợp yếu ớt lại đại phá mười vạn đại quân Mãn Thanh, nhất thời nhảy trở thành danh tướng làm chấn kinh thiên hạ.

Lúc này Tống Thanh Thư đang ở trong đại bản doanh Kim Xà Doanh, cùng Hạ Thanh Thanh, Chu Cửu thương thảo chuyện đại sự.

-Thanh Thanh, Chu Cửu, hôm nay tình hình Kim Xà Doanh đã tạm thời ổn định lại, Mãn Thanh bên kia thì đang hỗn loạn, ta chắc phải đến Yến Kinh thành một chuyến.

Tống Thanh Thư vẻ mặt ngưng trọng nói.

-Như vậy sao được chứ?

Chu Cửu cau mày nói,

-Kim Xà Doanh có thể rầm rộ như bây giờ, toàn dựa vào uy vọng của ngươi mới có thể duy trì, nếu như lúc này ngươi rời đi, cơ nghiệp thật vất vả tạo dựng lên rất có thể chỉ qua một đêm là đổ nát.

Hạ Thanh Thanh cũng đồng thuận theo ý kiến Chu Cửu:

-Đúng vậy, tuy rằng bây giờ Kim Xà Doanh nhìn bề ngoài thế cục là một mảnh hoàn hảo, nhưng trên thực tế lại thì căn cơ bất ổn, bên trong song ngầm ba đào biến hoá, thế lực các nơi tâm tư dị biệt, ngươi nếu như vừa đi, rất dễ xảy ra chuyện.

-Không cần lo lắng, ta đã sớm chuẩn bị.

Tống Thanh Thư từ trong lòng lấy ra một bộ mặt nạ da người.

-Ta sẽ đem thuật dịch dung dạy cho các người, mấy ngày này, hai người sẽ thay phiên dịch dung thành bộ dáng của ta, tọa trấn tại đại bản doanh, tất cả nan đề thế là giải quyết dễ dàng rồi.

Thấy hai nàng vẫn do dự, Tống Thanh Thư đành nói rằng:

-Các người cũng biết Khang Hi trong Tử Cấm Thành kia là giả, Đông Phương Mộ Tuyết trong lòng có hoài bão không dưới ta, nếu như ta không ở bên cạnh, để cho Đông Phương Mộ Tuyết tùy ý tự do phát huy theo ý của nàng, không biết nàng sẽ còn nghĩ ra cái trò thiêu thân nào đó, vạn nhất mất đi lá bài Khang Hi này, thì có thể gây ra sự tình vô cùng không ổn.

-Muốn Đông Phương Mộ Tuyết tâm trung, ngươi đem nàng thu vào trong phòng không phải tốt rồi sao…

Chu Cửu nhịn không được cười trêu nói.

Nghĩ đến Đông Phương Mộ Tuyết trước đây khí phách ngạo nghễ thiên hạ cùng với võ công cao thâm, Tống Thanh Thư rùng mình:

-Ha ha… đến lúc đó rốt cuộc là ai thu ai, thật đúng là cũng chưa biết được đây.