Tống Khanh Sơ lập tức tuyệt vọng, Vô Danh thần tăng này chứa đựng bên trong thần thông quảng đại gần như là vị thần sách trong Tàng kinh các, nếu đã nói cứu không được, thì đúng thật là không có còn con đường nào để cứu.
Vô Danh thần tăng thấy tâm trạng hắn tan vỡ, lão tăng yên lặng niệm phật hiệu, rồi chậm rãi nói:
- Võ công chính là vật ngoại thân, Tống thiếu hiệp cần gì phải chấp nhất như vậy, võ công thiên hạ ngày nay, chỉ dùng để tạo nhiều sát nghiệp, tuy cũng có những người hiệp nghĩa cứu tính mạng vài người, nhưng làm sao so bì được với phật pháp phổ độ chúng sinh, Tống thiếu hiệp sao không nhân cơ hội này từ giờ nghiên cứu phật pháp. . .
Giọng nói của Vô Danh thần tăng tựa hồ có tác dụng làm cho người tĩnh tâm, Tống Khanh Sơ chậm rãi bình tĩnh lại, có điều thấy đối phương khuyên hắn quy y Phật môn, hắn không cam lòng, vội vã cự tuyệt nói:
- Đại sư có ý tốt, vãn bối chân thành ghi nhớ, có điều vãn bối trong lòng vẫn còn có quá nhiều chuyện nghi hoặc, nên cần phải đi chứng minh từng việc, thật sự không cách nào xuất gia ngay bây giờ.
- Cũng được, lão nạp thấy duyên nợ của Tống thiếu hiệp trần duyên chưa dứt, nên cũng không cưỡng cầu nữa.
Vô Danh thần tăng lắc đầu một cái, đột nhiên vươn ngón tay, trên các đại huyệt Tống Khanh Sơ đâm mấy cái, Tống Khanh Sơ chỉ cảm thấy mấy làn hơi ấm bao bọc lấy toàn thân, lúc này Vô Danh thân tang đã xoay người nhẹ nhàng bồng bềnh rời đi, xa xa giọng nói truyền đến:
- Lão nạp đã lấy chân khí bảo vệ kinh mạch của Tống thiếu hiệp, để tạm thời không đến nỗi tàn lụi, trong thiên hạ ngày nay, e rằng chỉ có bốn đại thần y có lẽ đối với kinh mạch của Tống thiếu hiệp thì có phương pháp. . .
……………………………………………………………………………………..
- Tứ đại thần y?
Khi nghe được Tống Khanh Sơ hỏi, Chu Chỉ Nhược nhíu lại đôi lông mày thanh tú, trầm ngâm suy tư một hồi:
- Trong giang hồ hiện nay, có thể có thể xưng tụng thần y, không nằm ngoài Điệp cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu, Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ, Diệu thủ hồi xuân thần y Tiết Mộ Hoa, còn có trong truyền thuyết Độc thủ dược vương Vô Sân Đại Sư.
Thấy ánh mắt của phu quân mình lóe lên tia hy vọng, Chu Chỉ Nhược cũng không đành lòng, nên khuyên lơn hắn:
- Thanh Thư, y thuật của Trương Vô Kỵ đã được Hồ Thanh Ngưu chân truyền, có thể nói là đệ tử giỏi hơn sự phụ, ngay cả Trương Vô Kỵ cũng đã hết cách rồi, mấy vị thần y khác thì y thuật cùng ngang tầm với Hồ Thanh Ngưu, nếu có đến chắc cũng không dùng được. . .
Tống Khanh Sơ thì cho rằng nàng muốn ở lại đây để chờ Trương Vô Kỵ, không muốn giúp mình đi tìm thần y, trong lòng phiền muộn, thuận miệng quát to:
- Ta không muốn nhắc đến tên của hắn!
La lên xong thì hắn hối hận cũng không kịp.
Chu Chỉ Nhược cũng không nghĩ tới hắn phản ứng mạnh như vậy, có điều nàng rất rõ ràng, nguyên nhân là vì duyên cớ do mình, Tống Thanh Thư từ trước đến giờ vô cùng chán ghét Trương Vô Kỵ, nghĩ đến Tống Thanh Thư trước sau vẫn đối với tình thâm ý trọng, trong long nàng mềm lại, Ôn nhu khuyên nhủ hắn:
- Thanh Thư, có võ công cũng không có gì là ghê gớm lắm, chúng ta về Nga Mi, bỏ lại ân ân oán oán trong chốn giang hồ không màng tới nữa, đến lúc đó thì có võ công hay là không võ công đâu có khác biệt chỗ nào, huynh nghĩ xem vậy có tốt hơn không?
Trước nay chưa từng thấy Chu Chỉ Nhược mềm giọng nhu tình như vậy, Tống Khanh Sơ Thư cảm động nhìn nàng bừng sáng rực rỡ, thoáng cái có chút ngây dại.
Thấy đối phương sững sờ nhìn mình chằm chằm đờ người ra, dù cho hai người trên danh nghĩa đã là phu thê, Chu Chỉ Nhược ngượng ngùng, tức giận lườm hắn một cái:
- Nhìn lâu như vậy còn chưa thấy đủ à!
- Có xem cả đời cũng không đủ ..
Tống Khanh Sơ theo bản năng đáp lại, đột nhiên nhớ lại hắn nghi hoặc khi thấy thái độ của nàng bỗng dưng chuyển biến, nhìn nàng hỏi lại:
- Muội thật sự muốn cùng ta về Nga Mi sao?
- Huynh đã là phu quân của ta, ta không cùng huynh về Nga Mi thì về với ai đây?
Chu Chỉ Nhược mềm mỏng nói, nhưng khóe mắt nàng thấm đượm sự cô đơn, đêm đó Trương Vô Kỵ chủ động ôm nàng, Chu Chỉ Nhược tuy rằng từ chối, nhưng trong lòng vẫn rất vui mừng, nàng biết Trương Vô Kỵ trước sau đối với mình có vẫn có tình ý dạt dào. Nhưng nhiều ngày đã trôi qua như vậy, nàng cũng không gặp được Trương Vô Kỵ, trong lòng nàng e sợ là Trương Vô Kỵ vẫn còn ghi nhớ yêu thương vị quận chúa kia thật nhiều, nàng thật thất vọng khi nghĩ đến Trương Vô Kỵ đối với mình không bằng một phần nhỏ chân tình của Tống Thanh Thư, trong lúc này có chút nản lòng thoái chí, thêm vào lần này Tống Thanh Thư vì mình mà trở thành một phế nhân, Chu Chỉ Nhược chỉ muốn mau sớm về Nga Mi với hắn, bỏ hết tất cả để sống quãng đời còn lại.
Tống Khanh Sơ trong lòng đại hỉ liền đem đem Chu Chỉ Nhược ôm vào ở trong lòng, hắn nghĩ thầm bất kể là thời loạn lạc hay là cái thế võ công gì đó chăng nữa, có một tuyệt sắc giai nhân như thế bồi tiếp chính mình, thì cũng đã không uổng công kiếp sống này.
Chu Chỉ Nhược không có phòng bị nên bất ngờ bị hắn ôm chặt vào trong ngực, thân thể nàng liền cứng đờ, nhưng nghĩ đến hắn dù sao cũng là phu quân của mình, thân thể của nàng cũng chậm chậm thả lỏng ra, trong lòng một thân thể mềm mại thơm ngát, linh lung đường cong, hắn cúi đầu hướng về trên mặt nàng hôn tới.
Chu Chỉ Nhược theo bản năng muốn né tránh, có điều nàng đột nhiên nhớ tới hắn vì chính mình mà trả giá rất nhiều, trong lúc này có chút hoảng hốt, Tống Khanh Sơ bây giờ không phải như là Tống Thanh Thư của nguyên bản trước đây vì thể diện mà ngu si đầu đất bỏ lỡ qua cơ hội, ngay trong lúc Chu Chỉ Nhược do dự, trợn to hai mắt, Tống Thanh Thư nhân cơ hội nàng kinh ngạc, hắn đã thành công hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi hắn thô bạo đẩy ra hàm răng ngọc dò ra đầu lưỡi khéo léo của nàng bên trong môi đỏ cướp lấy, đầu lưỡi hắn như đại tướng quân uy vũ, dù cái lưỡi đinh hương của nàng đang trốn tránh cũng bị bắt lại làm tù binh, hắn mút vào trong miệng, khuấy lên bên trong cái miệng nhỏ mị hương đầy nước bọt của nàng tiết ra, nuốt hết vào trong bụng mình, thoả thích thưởng thức cái lưỡi thơm tho đối phương.
Hơi thở như hoa lan, răng môi quấn quanh lưu hương, một giây khắc đó làm cho Tống Khanh Sơ cảm giác cả thân thể mình như sắp bùng nổ, lúc này Chu Chỉ Nhược phảng phất chấp nhận số mạng mình nhắm hai mắt lại, nhưng trong lòng nàng lại đang đại loạn, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh tâm tình, nhưng dưới tác dụng của bàn tay của Tống Khanh Sơ tác động trước ngực nàng, hơi thở đã có chút dồn dập.
Tim Chu Chỉ Nhược nhảy thật nhanh, nhưng hiện tại cùng Tống Khanh Sơ tiếp cận, Chu Chỉ Nhược lại không có cảm giác gì đặc biệt khác lạ, chỉ là do nàng bị động mà tùy ý để đối phương làm, trong lòng có chỉ có bản năng ngượng ngùng cùng với vô tận bàng hoàng của một cô nương mà thôi.
Tống Khanh Sơ thì không hiểu được rõ ràng ý niệm trong tâm trí của nàng, hắn chỉ có cảm giác mình thật hạnh phúc, một tay ôm lấy eo thon, một tay bản năng luồn vào bên vạt áo của nàng, duỗi vào bên trong cái yếm trước bộ ngực mềm mại của nàng tìm kiếm, bàn tay tay của hắn xoa nắn hai bầu ngực săn chắc của nàng, thỉnh thoảng đầu ngón tay đùa bỡn trên đầu núʍ ѵú nhỏ bé đáng yêu, khiến cho đầu núʍ ѵú dần dần sưng lên cứng rắn.
Chưa từng có nam nhân nào nắn bóp qua bầu vú của nàng như vậy, trong chốc lát, nàng có cảm giác bàn tay của hắn lại tăng thêm sức lực, trong lòng nàng kinh hoàng.
"Bốp…!”
Thấy trước ngực mát lạnh, Tống Khanh Sơ đang định cỡi bỏ cái áo của nàng, Chu Chỉ Nhược lập tức phản ứng, theo bản năng bàn tay giơ lên tát hắn một cái, nàng quay người lại tránh thoát Tống Khanh Sơ đang ôm ấp, mặt tái xanh nàng giận dữ nhìn hắn.
Tống Khanh Sơ thầm nghỉ:
“ Hỏng bét rồi..”
Hắn theo bản năng của thời hiện đại, dùng thủ đoạn vuốt ve xoa bóp tấn công khi một nữ nhân đã rơi vào tay, nào có biết đối phương là nữ nhân thời cổ xưa, nàng là một cô nương hoa cúc, về chuyện nam nữ chỉ chịu đựng có chừng mực. ..
Có điều bị một người nữ nhân đánh cho một bạt tai, tuy rằng không nặng, hắn vẫn có chút không nhịn được, trong lúc này hắn có chút lúng túng.
Chu Chỉ Nhược thấy trên mặt hắn có dấu ấn màu hồng đỏ của bàn tay nàng đánh lên, nghĩ đến hắn dù sao cũng là phui quân của mình, trong lòng cũng áy náy, không thể làm gì khác hơn là phải giải thích:
- Bây giờ ở đây là Thiếu Lâm tự, nơi thanh tĩnh tu tịnh, lại là còn ban ngày, huynh làm vậy, khiến ta quá ngại ngùng..
Nghe nàng nói thế, Tống Khanh Sơ trong lòng tạm thời an tâm thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ ở những nơi khác ngoài Thiếu lâm tự, vào buổi tối ngươi sẽ chìu theo ý muốn của ta?"
Đương nhiên câu nói này, hắn không dám nói ra khỏi miệng, chẳng thể làm gì khác hơn là hỏi rằng:
- Bây giờ thương thế của ta đã gần như khỏi hẳn, vậy thì lúc nào thì về Nga Mi?
Hắn vào lúc này chỉ muốn mau chóng rời khỏi chốn thị phi giang hồ này, chỉ cần tách nàng xa khỏi Trương Vô Kỵ, đến đúng thời điểm thì mình quấy rầy đòi hỏi nàng, thêm vào đả là quang minh chính đại thân phận phu thê, thì việc chân chính mà chiếm được thân thể của nàng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi..
- Bây giờ sắc trời đã tối, chúng ta nghỉ ngơi qua đêm nay, sáng mai sẽ khởi hành đi sớm.
Chu Chỉ Nhược nói xong, thấy mặt mình vẫn còn nóng bừng bừng, liền vội đi ra ngoài.
Tống Khanh Sơ lưu lại ở bên trong phòng nghĩ đến cảnh tượng tươi đẹp vừa rồi, ngồi ở trên giường mỉm cười khúc khích, hắn nghĩ thầm lão Thiên đối với mình thật không tệ, chẳng những để cho mình đầu thai sống lại, còn biếu tặng một vị thê tử xinh đẹp tuyệt luân như là tiên nữ, một cây côn ŧɦịŧ to lớn, so sánh với kiếp trước, tại thời này cho dù không thể luyện võ được, thì có đáng là gì đâu..
Trời đã tối đen, Chu Chỉ Nhược cũng quay trở lại trong phòng, dù sao người ngoài xem bọn họ là phu thê, thì bắt buộc phải ngủ chung trong một gian phòng, sau khi Tống Khanh Sơ nằm lên giường, Chu Chỉ Nhược đến bên cái giường đối diện đã có sẵn trước giờ nằm xuống nghiêng người úp mặt vào tường.
Tống Khanh Sơ nhìn chằm chằm phía đối diện Chu Chỉ Nhược đang nằm với đường cong uyển chuyển, cái mông tròn lẵn hơi vễnh lên khi nàng nằm co người, Tống Khanh Sơ không ngừng chảy nước bọt, một tuyệt thế giai nhân như thế nằm hờ hững ở trước mắt, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thật sự là quá tiếc nuối.
Nhưng ngay trong lúc Tống Khanh Sơ vừa chớp mắt, thì một bóng người bịt mặt từ bên ngoài cửa sổ lẻn vào nhanh như gió thoảng, điểm huyệt đạo trên người của hắn.