Thì ra thế giới này không phải như là Tống Khanh Sơ tưởng rằng đó chỉ là bên trong Ỷ Thiên Đồ Long, mà là một thế giới vô cùng khác lạ.
Nghe được Chu Chỉ Nhược nhắc đến đang trấn thủ Tương Dương là phu phụ Quách Tĩnh Hoàng Dung, trên đỉnh Hắc Mộc Nhai còn có Đông Phương Bất Bại thần công cái thế, cùng với Tiêu Phong Nam Viện đại vương Khiết Đan từng ở võ lâm Trung Nguyên nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu. . .
Tống Khanh Sơ sắc mặt ngưng trọng hiếu kỳ vô cùng..
Trải qua nhiều lần thăm dò bóng gió, Tống Khanh Sơ rốt cục sắc mặt cổ quái xác định đây là một bộ xuyên suốt mười bốn quyển tiểu thuyết do Kim Dung viết ra cộng đồng mà hình thành thế giới võ hiệp này.
Ở trong cái thế giới này, chuyện xảy ra vào lúc Tống Liêu tranh chấp hơn trăm năm, hai phe đều có thắng bại, kết quả là phía sau hậu phương của Liêu quốc có hai bộ tộc Nữ Chân nổi dậy, một Hắc Thủy Nữ Chân, một Kiến Châu Nữ Chân, trong đó Hắc Thủy Nữ Chân thành lập Kim quốc, sau mấy trận đại chiến, trực tiếp đánh vào nội địa của Liêu quốc, làm cho Liêu quốc suýt chút nữa bị diệt quốc, may mà trên thảo nguyên có một bộ tộc du mục Mông Cổ cũng bắt đầu khởi nghĩa, bắt đầu tấn công phía sau Kim quốc, vì thế Kim quốc lúc này mới dừng lại bước tiến công Liêu quốc, quân chủ lực quay đầu đối phó với Mông Cổ.
Bây giờ hai nước giằng co ở lưu vực Hoàng Hà, lấy Trường An Đồng Quan làm đường ranh, nhớ đó Liêu quốc mới có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức, cố thủ bên trong một vùng Sơn Tây, mấy năm trước hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Hồng Cơ thu phục được Nam Viện đại vương Tiêu Phong là một nhân vật chiến thần, thêm vào đã cùng kết minh Mông Cổ, dần dần mới có dấu hiệu phục hưng.
Kiến Châu Nữ Chân thành lập Mãn Thanh quốc, đánh cùng với Đại Minh quốc, chiếm cứ một vùng Liêu Đông - Hà Bắc - Sơn Đông - Dương Châu thổ địa rộng lớn.
Hiện nay quốc gia của người Hán chỉ còn dư lại Trường Giang là phía nam nước Tống, dựa vào nơi địa thế hiểm trở chống đỡ quân Thiết kỵ Mông Cổ xuôi nam.
Thiên hạ đại loạn trong giai đoạn này, thực lực Mông Cổ là mạnh nhất, có điều trong công việc thống nhất lại các bộ tộc Mông Cổ, chiến đấu cực kỳ khốc liệt, đại hãn Thiết Mộc Chân chết trận, cùng một thế hệ và con cháu của tướng lĩnh còn lại cũng không có mấy, may là đời thứ ba lại cực kỳ xuất sắc, Lục hoàng tôn Húc Liệt Ngột, suất quân chủ lực Mông Cổ tây chinh, binh lính chia ra làm hai đường, một tấn công Nga La Tư cùng phụ cận, một tấn công mạnh mẽ Ba Tư cùng các nước chung quanh.
Thiết Mộc Chân có lưu một cố nghĩa đệ là Mộc Hoa Lê, Nhữ dương vương Sát Hãn là con trai của Mộc Hoa Lê, cũng chính là phụ thân Triệu Mẫn, đưa một đạo quân áp sát Tây Vực, trấn áp Minh giáo, đồng thời cũng kiềm chế Tây Hạ…
Tứ hoàng tôn Hốt Tất Liệt đưa một đạo quân đến Trường An Đồng Quan đánh với Kim quốc, Đại hoàng tôn Mông Ca đưa một đạo quân đến Tứ Xuyên công đánh phía nam nước Tống, sau khi Mông Ca chết trận, Hốt Tất Liệt hợp nhất hắn binh lực lại, hiện tại bắc công Trường An Lạc Dương của Kim quốc, nam đánh Tương Dương của Tống triều, tiếng tăm Mông Cổ danh tiếng lúc này có một không hai.
Thất hoàng tôn A Lý Bất Ca lưu thủ đại thảo nguyên của Mông Cổ, đối với Mãn Thanh mắt cũng nhìn chằm chằm, có điều ấu vương Mãn Thanh là Khang Hy cũng là một người đại lược hùng tài, chính mình trấn thủ Yến Kinh, phái Bình tây vương Ngô Tam Quế trấn thủ Sơn Hải quan, Bảo thân vương Hoằng Lịch trấn thủ Thịnh Kinh, hình thành một thế ngang bằng, ở bên ngoài thì cùng với Kim quốc kết thành liên minh, cục diện dường như còn hơi nhỉnh hơn vượt Thất hoàng tôn A Lý Bất Ca đang cùng Liêu quốc liên quân.
Đương nhiên còn các nước như Thổ Phồn, Đại Lý, nhưng các nước này chỉ là những tiểu quốc ngoài biên thuỳ chỉ mong là có an bình để tồn tại mà thôi, không đáng kể tới.
Sau khi biết xong tất cả những chuyện này, Tống Khanh Sơ trong lòng khϊếp hãi, đến tột cùng dường như chính là thế giới mười bốn quyển tiểu thuyết của Kim Dung dung hợp lại đóng khung thành một, tâm linh chợt lóe lên, hắn nghĩ tới bây giờ Thiếu lâm tự chỉ có một người, nhất định có thể giải cho mình đáp án.
Tống Khanh Sơ liền nói mình đi ra bên ngoài tản bộ một chút, Chu Chỉ Nhược không để ý đến chỉ gật đầu, Tống Khanh Sơ mỉm cười, đi trên đường không ngừng lầm bầm:
"Nữ nhân này đối với phu quân của nàng, cảm tình quá là đạm bạc, xem ra chỉ có Trương Vô Kỵ mới có thể gây nên nàng tâm tình gió to sóng lớn. . ."
Mãi một hồi sau, hắn mới nhớ tới hiện tại việc đệ nhất quan trọng bây giờ là chữa khỏi kinh mạch của mình, sau đó sẽ ở trong thế giới này siêu cấp đại loạn để mà sống tiếp…
Một đường đi thẳng tới Tàng Kinh các của Thiếu lâm tự, hắn nói rỏ ý đồ của mình đến đây với tiểu tăng tiếp khách, thì vị tiểu tăng mới biết hắn là phu quân của chưởng mÔn phái Nga Mi, nên cũng không dám thất lễ, thấy hắn chỉ nói là muốn xem thêm kinh Phật, sau khi báo qua cho lão tăng trấn nhậm, liền đem hắn dẫn vào bên trong:
- Tống thiếu hiệp, bản tự từ trước đến giờ rất hoan nghênh người hữu duyên đến xem kinh Phật, trên tầng một là nơi lưu các phiên bản kinh thư, Tống thiếu hiệp có thể tùy ý lật xem. Có điều từ tầng hai của Tàng Kinh trở lên là nơi chất chứa các bí tự võ học của bản tự, Tống thiếu hiệp không phải là người trong bổn môn, mong rằng thì chủ đừng ghé đến, sẽ gây khó dễ cho tiểu tăng.
- Không dám làm phiền đại sư nữa, tại hạ biết rỏ rồi.
Tống Khanh Sơ biết tiểu tăng này nói lời khách sáo, tầng hai Tàng Kinh các là cấm địa Thiếu lâm tự, từ trước đến giờ luôn luôn có cao thủ trấn thủ, đừng nói là mình hiện tại tay trói gà không chặt, nếu như là cao thủ võ công cũng không vào nổi.
Tống Khanh Sơ đi qua lại lung tung bên trong tầng một không có mục đích lật xem kinh thư, tâm trí của hắn vốn là tìm gặp Vô Danh thần tăng ở nơi này, dáo dác ngó chung quanh tìm kiếm một bóng người.
Xoay chuyển hơn nửa ngày, vẫn không tìm được người mình tìm, Tống Khanh Sơ thất vọng, nghĩ thầm chẳng lẽ chính mình đã dự đoán sai.
- Ồ ….
Tình cờ chuyển tới bên trong một góc u ám, nhìn thấy ba chữ của quyển kinh Lăng Già Kinh, hắn nhớ đến lúc trước trong nguyên tác thì Cửu Dương Chân Kinh giấu ở bên trong quyển này, Tống Khanh Sơ thật kích động run run đưa tay cầm ra xem…
Tuy rằng biết rõ Tống Thanh Thư đã học được Cửu Dương Chân Kinh, chứng minh này kinh thư đã từ Tàng Kinh các mất, nhưng vẫn là chưa từ bỏ ý định mà ôm vẻ mong đợi, đúng như dự đoán, bên trong rỗng tuếch, Tống Khanh Sơ thất vọng thở dài một hơi.
- A di đà phật!
Phía sau một tiếng niệm phật bất chợt vang lên làm Tống Khanh Sơ giật mình sợ hết hồn, xoay người lại, hắn phát hiện một hòa thượng mặc tăng bào màu xám không biết từ lúc nào lặng lẽ đứng ở phía sau lưng hắn.
Đối phương trên người mặc trang phục cấp thấp nhất của Thiếu lâm tự, tay cầm một cây chổi rách nát, vóc người gầy gò, hình dáng tiều tụy, chòm râu dài thưa thớt trắng phau, bất luận người nào nhìn thấy vị hòa thượng này thì đều cho rằng đó là một lão tang già nua làm tạp dịch gần đất xa trời, nhưng Tống Khanh Sơ trong lòng mang nhiều cung bậc cảm xúc, thật sự là có vị Vô Danh thần tăng này thật sự tồn tại sao?
- Vãn bối Tống Thanh Thư xin bái kiến đại sư.
Tống Khanh Sơ cung kính cúi chào.
- Ồ?
Vô Danh đại sư không nghĩ tới Tống Khanh Sơ lại đối với mình cung kính như thế, lão tăng cảm thấy ngạc nhiên:
- Lão nạp không phải là cái gì đại sư, chỉ là thấy Tống thiếu hiệp ở trong Tàng Kinh các đi lại chung quanh trong này, đối với những kinh thư khác thì chỉ là qua loa đảo mắt nhìn sơ qua, mãi đến khi nhìn thấy bản kinh Lăng Già Kinh này, thì Tống thiếu hiệp không chút do dự liền đến cầm lấy ra xem, khi thấy rõ nội dung bên trong, khuÔn mặt lộ vẻ thất vọng, vì thế lão nạp tò mò, mới xuất hiện ra gặp ….
- Vãn bối ôm trong lòng hy vọng, cuối cùng phát hiện ra sự thật quả nhiên là vãn bối đang ảo tưởng, cho nên mới có vẻ thất vọng như vậy.
Tống Khanh Sơ do dự một chút, rồi uyển chuyển nói ra.
- Lão nạp ở Tàng Kinh các hơn bốn mươi năm nay, nếu như nhớ không lầm, bản kinh Lăng Già Kinh ở bên trong đã từng chứa đựng ẩn giấu một quyển Cửu Dương Chân Kinh, có điều sau đó đã bị người lấy đi rồi, xin hỏi Tống thiếu hiệp đồ vật muốn tìm có phải là quyển đó?
Vô Danh thần tăng trong lòng rất là tò mò, bởi vì Tống Thanh Thư tuổi còn trẻ, làm sao biết được bí ẩn trong quyển Lăng Già Kinh, hơn nữa nhìn dáng vẻ khi gặp mình dường như cũng biết sơ lược về thân thế của mình.
Bị lão tăng một lời nói toạc ra, Tống Khanh Sơ có chút lúng túng:
- Vãn bối không có dối gạt đại sư, đúng là vãn bối đang tìm kiếm xem quyển Cửu Dương Chân Kinh còn có ở bên trong hay không….
- Ồ …vậy sao?
Vô Danh cười sang sảng, cũng không hỏi hắn vì sao mà biết bí ẩn này, trái lại quan tâm hỏi:
- Nếu như lão nạp không nhìn lầm, Tống thiếu hiệp bây giờ kinh mạch đã bị đứt đoạn, cần gì mà phải tìm tới Cửu Dương Chân Kinh, dù là có cũng không cách nào tu luyện được, tại sao lại phải mang thêm buồn phiền đây?
- Mong rằng đại sư có thể cứu giúp…
Nghĩ đến đối phương là người duy nhất trên đời có khả năng cứu mình, Tống Khanh Sơ quá kích động nên có chút thất thố, quì vội xuống cầu xin.
- Tống thiếu hiệp bây giờ tính mạng đã không còn nguy hiểm, thì cần gì phải cứu giúp?
Vô Danh thần tăng đỡ hắn đứng lên nói tiếp:
- Nếu như Tống thiếu hiệp muốn khôi phục võ công, xin thứ cho lão nạp nói thẳng, Tống thiếu hiệp kinh mạch đã bị đứt đoạn, không phải sức người có thể cứu vãn, lão nạp cũng không còn cách nào ra sức.