Chương 9: Cha mẹ cho phép

Sau khi dùng xong điểm kỹ năng, buổi trưa chủ nhật, sau khi ăn cơm trưa, Lô Văn Bân nói với cha mẹ rằng muốn sớm về trường học.

“Đi sớm như vậy làm gì?” Tôn Giai Huệ hỏi.

Lô Văn Bân không muốn lừa dối cha mẹ, hơn nữa cũng không cần thiết.

Hắn hít một hơi, lớn mật nói ra tình hình: “Ta đã gia nhập đội bóng đá của trường, sẽ tập luyện vào mỗi chủ nhậ lúc 2 giờ chiều đến 6 giờ.”

Mặt Tôn Giai Huệ biến sắc, lớn tiếng nói: “Ngươi còn dám tham gia vào đội bóng đá của trường? Có phải là muốn không đi học đại học rồi?”

Lô Sùng Tân cũng có chút tức giận, hối hận khi mình lôi kéo nhi tử làm fan bóng đá.

Rốt cục trong lòng của đại đa số cha mẹ, học hành vẫn là quan trọng nhất, có tiền đồ nhất, cho dù bản thân Lô Sùng Tân là fan bóng đá.

Bất quá Lô Văn Bân có hệ thống trong tay, vô cùng kiên định muốn trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, sẽ phải đối mặt vào ngày hôm nay. Hơn nữa hắn tự tin mười phần.

Bởi vậy lần đầu tiên Lô Văn Bân nỗ lực thuyết phục cha mẹ.

Đầu tiên là thời gian huấn luyện cùng với thi đấu của đội bóng, đều là cuối tuần cho nên sẽ không giống thời gian học tập của người bình thường. Hắn cũng hứa hẹn rằng sẽ không trốn học để đi đá bóng.

Cùng với ‘thiên phú’ đá bóng của bản thân, hắn có thể liên tục ghi năm bàn trong hai trận đấu, chứng minh rằng trình độ của các học sinh phổ thông khác là không cùng đẳng cấp với hắn.

Có thể hắn sẽ được đặc cách chiêu sinh vào trường đại học.

Cuối cùng nếu như có thể trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, dù cho không thi đấu ở giải nước ngoài, không phải giải ngoại hạng trung quốc, chỉ là giải hạng nhất trung quốc, thậm chí giải hạng hai, cũng sẽ có thu nhập cao hơn một học sinh tốt nghiệp đại học bình thường chứ?

Thêm vào năng lực học tập của Lô Văn Bân không cao, giáo viên giảng bài hắn cũng tiếp thu không được.

Cái gì gọi là 360 nghề, nhất nghệ tinh nhất thân vinh. Học tập tốt đương nhiên còn tốt hơn, nhưng hắn biết rằng mình không thể học tập, làm sao mà không thể bước vào nghề cầu thủ chuyên nghiệp để thử sức đây?

Đây là lần đầu tiên Lô Văn Bân cùng cha mẹ nói chuyện, hắn tự tin rằng trong tay mình có hệ thống bóng đá quán quân thì hắn có thể làm được.

Lô Văn Bân mới 16 tuổi, nào có lá gan cùng nói chuyện với cha mẹ, còn nói đến lý lẽ.

Bất quả kết quả của cuộc nói chuyện đạt được rất lý tưởng.

Tôn Giai Huệ mặc dù hung dữ nhưng vẫn là người biết lý lẽ.

Bằng không sau khi kết hôn cùng Lô Sùng Tân thì làm gì có cơ hội coi đá bóng, Lô Văn Bân cũng sẽ không bị lôi kéo thành fan bóng đá, cũng học đá bóng rồi.

Sở dĩ Lô Văn Bân nói ra từng lý lẽ của mình, chờ cho lúc cha mẹ nổi giận, nhưng Tôn Giai Huệ lại không nổi giận, Lô Sùng Tân cũng nhìn nhi tử với cặp mắt khác xưa.

Chính như lời Lô Văn Bân nói, hắn học tập bình thường cho nên không nhất định có thể thi lên đại học được. Bọn họ từ lâu đã chuẩn bị con đường khác cho hắn khi hắn không thi đậu đại học.

Nếu như Lô Văn Bân không thi đậu đại học, bọn họ liền sẽ dùng quan hệ cho hắn vào làm tại xưởng rượu hoặc đơn vị khác trong huyện, sẽ không để cho hắn không có việc làm.

Rốt cuộc trong một gia đình đã sống trong huyện hơn hai mươi năm, tìm cho nhi tử công việc phổ thông là không khó.

Đương nhiên những tâm tư này bọn họ sẽ không nói cho Lô Văn Bân biết. Chỉ có điều với những lý do mà Lô Văn Bân đã nói ở trên, bọn họ cũng có thể suy nghĩ đến và cân nhắc nó.

Lô Văn Bân có thể trong hai trận đấu đều ghi được năm bàn, quả thật làm cho Lô Sùng Tân, Tôn Giai Huệ giật mình.

Cho dù đây là trận đấu nghiệp dư của học sinh cấp 3, nhưng hắn cũng là học sinh cấp ba a.

Có thể một mình liên tục trong hai trận đấu ghi năm bàn, lại được vào đội bóng trường, xác thực không giống với học sinh cấp ba phổ thông bình thường.

Hơn nữa, trung học Mi Giang lại không phải trường chuyên thể dục thể thao, tập luyện cho đội trường tự nhiên không thể xen lẫn vào thời gian học, chỉ có thể vào cuối tuần tập luyện cùng thi đấu, sẽ không làm gián đoạn việc học tập.

Nếu như Lô Văn Bân có thể được tuyển thẳng vào trường đại học thể dục thể thao, thậm chí có thể trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, cũng là một con đường khác.

Tuy rằng trong lòng Tôn Giai Huệ cũng như Lô Sùng Tân thì khả năng này không lớn nhưng cũng có thể thử một chút.

Chỉ là bọn họ sẽ không một mực ủng hộ giấc mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp của Lô Văn Bân mà thôi. Ở trong suy nghĩ của bọn họ, chuyện này có thể thử, nhưng thể được ăn cả ngã về không.

Chỉ là trong lòng bọn họ, hắn lúc này đã 16 tuổi mà vẫn còn ở trong đội nghiệp dư của trường cao trung thì con đường trở thành cầu thủ chuyên nghiệp không khả thi.

Chỉ có điều nhi tử đã 16 tuổi, đã bắt đầu trưởng thành.

Hơn nữa chính bản thân cũng đã có chủ kiến, ngày hôm nay có thể nói ra với bọn họ, bọn họ làm cha mẹ cũng không nên quá độc đoán.

Cho nên Lô Sùng Tân và Tôn Giai Huệ mới đồng ý cho Lô Văn Bân tham gia đội bóng trường.

Chuyện này đối với Lô Văn Bân là một tin tức tốt.

Bất luận thế nào thì dựa vào ý kiến của cha mẹ, hắn có thể quang minh chính đại tham gia tập luyện cùng với thi đấu, thực sự là quá tốt rồi.

Có thể trở thành cầu thủ chuyên nghiệp hay không thì để cho thời gian chứng minh, không phải lời nói suông là có thể khiến cho cha mẹ hắn tin tưởng.

Đạt được sự cho phép của cha mẹ, trừ thời gian được cho phép ra ngoài chơi, Lô Văn Bân còn được cho thêm một ít tiền tiêu vặt.

Theo lời Lô Sùng Tân nói, muốn tham gia tập luyện với đội bóng trường, muốn trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, thì phải ăn uống đẩy đủ bồi bổ cho thân thể.

Hơn nữa một ít đồ cá nhân như quần áo đá bóng, giày, bảo vệ cổ tay, nẹp ống khuyển, cũng phải chuẩn bị.

Đội nghiệp dư của trường phổ thông cao trung cũng sẽ không phát những thiết bị đó, phải tự mua cho bản thân, trừ phi thật sự sẽ thi đấu ở giải cấp xã.

Nhận được sự đồng ý của cha mẹ, còn được một ít tiền tiêu vặt, Lô Văn Bân cao hứng chạy tới trường.

Sau khi tới trường, thời gian vẫn chưa điểm tới 14 giờ, nhưng Lô Văn Bân đã thấy trên sân bóng có vài người chơi đá bóng.

Lô Văn Bân nhanh chóng trở về ký túc xá thay đồ thể thao, sau đó chạy tới sân bóng rồi hướng tới một học sinh đang uống nước hỏi: “Xin chào bạn học, trên sân là những người của đội bóng trường chúng ta sao?”

Người học sinh kia quay đầu nhìn Lô Văn Bân một hồi, hỏi: “Đúng đấy, ngươi là học sinh lớp nào?”

Lô Văn Bân nói: “Ta học lớp 10/1, tên là Lô Văn Bân, huấn luyện viên Trương Minh Hải đã gọi ta hôm nay tới đây.”

Người học sinh này tức khắc tỉnh ngộ, nói: “Hoá ra là ngươi, nghe nói liên tục trong hai trận ghi được năm bàn, được huấn luyện viên Trương đặc biệt kêu gọi vào đội rồi.”

Sau đó người học sinh này liền hướng trong sân la lớn: “Này mọi người tới đây một chút, Lô Văn Bân lớp 10 đến rồi!”

Nghe vậy mấy người đang đá thử trên sân đều ngừng lại, quay đầu lại nhìn.