Chương 2: Lần đầu ghi bàn

Trở ra trang thuộc tính, tiến vào giao diện nhiệm vụ, bên trong rỗng tuếch. Hệ thống nói rằng Lô Văn Bân thăng đến cấp 1, mới mở ra nhiệm vụ hệ thống.

Trang kỹ năng cũng như vậy, không có thứ gì, chỉ khi cấp bậc của hắn lên tới cấp 10, hệ thống mới mở ra quyền mua cá skill đặc thù.

Đến thời điểm đó hắn mới có thể dùng điểm skill mua các skill đặc thù trong list kỹ năng rồi mới thể hiện được trong trận đấu.

Lô Văn Bân đã hiểu một ít chức năng cơ bản của hệ thống bóng đá quán quân, lớp trưởng cũng đã cùng các bạn học bước ra sân bóng, chuẩn bị thi đấu hiệp sau với lớp 10/3.

Nghĩ đến cảnh vừa nãy bị Cảnh Dương cùng những bạn học khác nghi vấn, Lô Vân Băn yên lặng đem 10 điểm skill mà hệ thống đã tặng tăng vào thuộc tính sút gôn.

Trong đó, năng lực đối mặt 1 thêm 1 điểm skill, mức tiềm lực 2 tăng thêm 1 điểm skill.

Thế là Lô Văn Bân dùng 2 điểm skill để tăng vào 1 điểm tiềm lực sút gôn, thuộc tính bên trong tiềm lực sút gôn từ 13 điểm đã biến thành 14 điểm.

Sau đó, vừa vặn dùng 8 điểm skill tăng vào năng lực đối mặt, để năng lực sút gôn đối mặt tăng từ 6 điểm biến thành 14 điểm, thuộc tính sút gôn đã biến thành 14/14.

Thắng hay không hắn không thể biết được, nhưng hắn biết kiến tạo cùng với ghi bàn thì sẽ được exp cao, thăng cấp khá. Phân tích như vậy, trực tiếp nhất là ghi bàn cho nên thuộc tính sút gôn là hữu dụng nhất.

Phân phối điểm trung bình ra không bằng quất hết vào một cái cho xong.

Thế là Lô Văn Bân rất tiêu sái đem 10 điểm skill hệ thống tặng tăng vào sút gôn, để thuộc tính sút gôn của hắn tăng vọt từ 6 điểm lên thành 14 điểm.

Chỉ số thế này thì đã trở thành tiền đạo chuyên nghiệp của giới bóng đá cmnr, còn đối với bọn học sinh phổ thông cấp ba, lại là dân nghiệp dư thì tuyệt đối là hổ vờn bầy dê rồi.

Thuộc tính sút gôn lên tới 14 điểm, Lô Văn Bân trong đầu tựa hồ hiện ra rất nhiều đường bóng, ai nói rằng không có kinh nghiệm đá bóng, hắn cảm giác rằng chỉ cần bóng đến chân hắn, hắn liền biết dùng động tác nào là hợp lý nhất để đưa bóng vào khung thành của đối phương.

Đương nhiên bởi vì chỉ sô tốc độ, thể trạng bị hạn chế, nếu như Lô Văn Bân đối mặt với các hậu vệ chuyên nghiệp thì cho dù có 14 điểm sút gôn thì cũng tắt điện, làm gì có cơ hội sút gôn cơ chứ.

Bất quá, chỉ đối mặt với đội nghiệp dư của các học sinh, thì làm gì có hậu vệ chuyên nghiệp với năng lực phòng thủ.

Bởi vậy Lô Văn Bân với 14 điểm sút gôn, tuyệt đối đủ để hành thủ môn đội bạn.

Đến lúc đó liền để đám người Cảnh Dương nhìn, hắn rốt cục có thể đá tiền đạo hay không.

Mang theo tự tin vô hạn, Lô Văn Bân ngẩng đầu mà bước vào sân cùng các bạn học để chuẩn bị thi đấu cho hiệp sau.

Hiệp sau của trận đấu bắt đầu, nhìn thấy động tác nhào bóng của thủ môn mà thủ môn nghiệp dư của đội bạn còn không dám làm, Lô Văn Bân cảm thấy rằng chỉ cần bóng đến chân hắn thì 90% hắn có thể ghi bàn.

Thế nhưng đã trôi qua 5 phút của hiệp sau, bóng đều không tới được chân hắn. Bởi vì hiệp đầu thể hiện hơi bị sida, các bạn học đều không chuyền cho hắn mà chỉ chuyền cho một tiền đạo khác là Tạ Tấn Thành.

Hơn nữa Tạ Tấn Thành vào hiệp đầu đã ghi một bàn mà bây giờ lại ghi thêm một bàn nữa cho nên Tạ Tấn Thành như hoa mai nở rộ.

Tuy rằng lớp 3 lại vào một bàn nữa dẫn đến tỉ số đã biến thành 2-6 nhưng biểu hiện của Tạ Tấn Thành đã được các bạn học lớp 1 thừa nhận.

Duy chỉ có Lô Văn Bân vẫn ăn hại.

Tiếp tục như vậy thì mình sẽ bị tước đoạt vị trí tiền đạo a.

Hắn còn muốn ghi bàn, thắng trận, để có thể biến cuộc tranh tài này thành điểm tích luỹ để thăng lên cấp 1, mở ra nhiệm vụ hệ thống, nhìn xem rốt cục là nhiệm vụ gì, rồi hoàn thành nhiệm vụ để xem được thưởng gì đây a.

Thế là tới phút thứ 38, nhìn thấy lớp trưởng Bành Hạo Trung ở giữa sân chặn được đường bóng của đối phương, dẫn bóng hướng về sân của lớp 3, Lô Văn Bân ở khu phạt đền của lớp 3 lập tức giơ tay hô lên: “Lớp trưởng, chuyền bóng lại đây”

Nếu như là thi đấu chuyên nghiệp, hành động của Lô Văn Bân không thể nghi ngờ là lôi kéo sự chú ý của đối phương, sẽ được đối phương chăm sóc chu đáo

Thế nhưng đây là học sinh nghiệp dư thi đấu giao hữu, ý thức phòng ngự như vậy không có .

Thêm vào Lô Văn Bân đến nay chưa ghi bàn, đối phương căn bản lười để ý đến sự tồn tại của hắn, mà chỉ tập trung trên người của Tạ Tấn Thành, phòng ngừa Bành Hạo Trung chuyền bóng cho Tạ Tấn Thành.

Bành Hạo Trung nhìn trên sân một chút, Tạ Tấn Thành bị hai người kèm, không thích hợp chuyền bóng. Lô Văn Bân thì không một ai kèm, hậu vệ gần nhất cách hắn cũng năm sáu mét, rất thích hợp để chuyền bóng.

Thế nhưng chuyền cho hắn thì hắn có làm ăn được gì không? Đừng có lại lãng phí cơ hội nha đại ca.

Nghĩ như vậy, Bành Hạo Trung liền không để ý đến Lô Văn Bân, mà tự mình tiếp tục dẫn bóng hướng về cầu môn của lớp 3, trong lòng hắn nghĩ tới là hay là tự mình sút luôn cho rồi.

Nhìn thấy lớp trưởng căn bản ứ thèm để ý tới hắn, mà tự mình dẫn bóng hướng về cầu môn, Lô Văn Bân cảm thấy bất đắc dĩ. Xem ra biểu hiện vào hiệp đầu trận đấu đã để mọi người không xem hắn ra gì.

Bất quá lớp hắn thắng cũng được tận 4 exp khen thưởng.

Vì tranh thủ cho tập thể thắng trận, Lô Văn Bân vẫn là phối hợp bắt đầu chạy chỗ, ý đồ kéo dãn 3 hậu vệ đối thủ, cho lớp trưởng không gian sút bóng.

Nhưng mà hướng Lô Văn Bân chạy đi thì các hậu vệ lớp 3 căn bản không để ý tới hắn, liền chặn Bành Hạo Trung ở giữa cầu môn, chờ chặn Bành Hạo Trung: Bất luận là lớp 1 hay lớp 3 đều không để hắn vào mắt rồi.

Cái cảm giác ấy ai thấu cho lòng hắn đây!

Thấy không ai để ý đến mình, Lô Văn Bân thở dài, chỉ có thể lại chạy trở về, cùng tiến vào vòng cấm. Ý nghĩ của hắn là chờ lớp trưởng sút gôn, vạn nhất không vào, hắn lại có thể sút bồi.

Quả nhiên Bành Hạo Trung dẫn bóng đến vùng cấm gặp phải hai hậu vệ vây chặt mình.

Bị hai người vậy chặt nhưng kỹ thuật dẫn bóng của Bành Hạo Trung cũng không đến nổi nào, không có mất bóng, thông qua lắc bóng, kéo bóng liền tạo ra khoảng trống có thể sút gôn rồi.

Hậu vệ lớp 3 chùi bóng nhưng không chạm được vào bóng, bóng hướng cầu môn lớp 3 bay tới.

Lực sút của Bành Hạo Trung không lớn, góc sút cũng không hiểm, thủ môn chuyên nghiệp nào chỉ cần nhào tới là đơn giản bắt được bóng.

Bất quá thủ môn lớp 3 là nghiệp dư cho nên ôm bóng cũng không dám, chỉ có thể phá bóng bay ra, vừa vặn bay tới trước người của Lô Văn Bân.

Ánh mắt Lô Văn Bân sáng lên, động tác điều chỉnh hướng bóng đều không có, với 14 điểm thuộc tính sút gôn thì thân thể hắn như có phản xạ có điều kiện, liền đệm quả bóng vào góc chết.

Quả bóng bay theo hướng góc chết mà Lô Văn Bân đã sút không nghi ngờ lăn vào trong lưới của lớp 3, thủ môn chỉ di chuyển một chút rồi từ bỏ, trơ mắt nhìn bóng bay vào lưới.