Đường núi rất dài, hai bên rừng rậm cũng không có gì khác lạ. Cũng không tồn tại cổ thụ. Sau khi đi khoảng gần hai mươi phút, cảnh vật hai bên đường núi bắt đầu biến hóa. Vốn đều là rừng rậm, hiện tại xuất hiện những kiến trúc.
Những kiến trúc này đều tương đối nguyên thủy, có khi là tảng đá chất lên, có khi lại từ gỗ làm ra.
Bắc Tiểu Lục nhớ lại trước khi bước vào đây ba chữ “ Thần Điện Môn”, không lẽ nơi đây là di tích của một thế lực nào hay sao.
Bắc Tiểu Lục vừa có ý nghĩ vào dò xét một lượt, liền nhìn thấy có ba người từ trong một gian phòng nhỏ bằng phẳng đi ra. Bọn họ đều lắc đầu. Lúc nhìn thấy được Bắc Tiểu Lục, cũng chẳng biến hóa chút gì.
Nhanh chóng cùng đồng bạn đi tìm kiếm nơi khác.
Bắc Tiểu Lục không có hứng thú mở ra cuộc chiến đấu vô vị. Hắn liền nhìn về phía ba người gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Thôi đi. Đây đều là nơi ở của đệ tử bình thường, chắc hẳn là không có thứ gì tốt. Hơn nữa hắn đến chậm lâu như vậy, thứ tốt chắc hẳn đều bị người khác thu hết.
Lại chờ tiếp tục di chuyển hơn hai mươi phút nữa, bắt đầu xuất hiện những tiểu lâu, lầu các, đình viện.
Nơi ở của đệ tử nội môn?
Trong lòng hắn thoáng động, bước đi về phía những kiến trúc này.
Những kiến trúc này cũng không có trận pháp bảo vệ. Bắc Tiểu Lục dễ dàng chém bay một mảnh tường bảo vệ, đi vào. Đây là một tòa kiến trúc hai tầng, bên trong có cả đình viện. Chỉ có điều, cái đình viện này đã sớm hoang phế. Ngay cả hồ nước cũng khô cạn.
Bắc Tiểu Lục ở trong phòng dạo qua một vòng, phát hiện ở đây vô cùng bừa bộn. Cũng không biết là từ ngày xưa, hay hiện tại di tích cổ mở ra, bị bọn họ tìm kiếm qua.
Bắc Tiểu Lục lắc đầu, rời khỏi nơi đây, lại đi vào từng tòa kiến trúc mới tìm kiếm.
Có lẽ sẽ có quên bảo vật.
Hắn nhanh chóng dạo bước từng tòa viện khác, vẫn không có thu hoạch.
Rất bình thường, nếu như tùy tiện lại có thể tìm tới bảo vật, đó mới gọi kỳ quái.
Sau khi lục soát hai mươi mấy tòa đình viện, cho dù là Bắc Tiểu Lục cũng bắt đầu uể oải, mất cảm giác. Nhưng sau khi tiến vào một tiểu viện mới, hắn không khỏi sửng sốt. Bởi vì nơi này đang có một người.
Nghe được động tĩnh hắn tiến đến, người kia xoay người lại, nhìn về phía Bắc Tiểu Lục.
Đây là một một thiếu nữ chừng mười hai tuổi, tướng mạo bình thường, dáng người trung đẳng. Từ trên phương diện ăn mặc có thể thấy, cô nàng này chắc là người có địa vị. Còn mang theo khí chất an nhàn, sung sướng. Không giống tu sĩ bình thường.
Nói thật đây có lẽ là lần đầu tiên, Bắc Tiểu Lục thấy một một vị nữ tử có tướng mạo bình thường. Phải biết tu chân giới gần như chín phần mười, tướng mạo hai phái nam nữ đều rất không tệ. Nhưng hắn cũng không biểu hiện gì nhiều, cho dù có cũng bị hắc bào che khuất.
Cô nàng này tính cảnh giác cũng rất cao, tế ra phi kiếm như bất cứ lúc nào, cũng có thể tấn công.
“ Thực sự ngại quá. Ở đây ta tới trước, hay là ngươi đi nơi khác”.
Nghe được câu này, Bắc Tiểu Lục cảm thấy cô nương này cũng quá nôn nóng muốn đuổi người đi, hiển nhiên đã phát hiện điều gì trong đây.
Hắn mỉm cười, không nhanh không chậm bước tới:
“ Ta là Ninh Tiểu Ma, cô nương đây?”
Thiếu nữ thấy hắn không đi còn chào hỏi nàng, rất bình tĩnh dịch chuyển thân thể, tựa như muốn dùng thân thể ngăn cản tầm mắt của Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục hai tay khoanh trước ngực, cười nói:
“Đây là di tích cổ, ai cũng không có quyền nắm giữ.”
Sắc mặt thiếu nữ nhất thời biến đổi, vội vàng nói :
“ Ngươi đây là muốn tranh đoạt với ta?”
Bắc Tiểu Lục bĩu môi :
“Di tích cổ vốn chính là nơi đoạt bảo, hơn nữa dùng đạo lý ở tu chân giới, ngươi thấy có chút hài hước không. Hơn nữa, ta cũng không biết ngươi.”
Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, nói:
“Đã như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết! Ta tên là Lạc Mộng Như “.
Hắn đi nhanh về phía trước, ai mà thèm quan tâm ngươi tên gì.
“Đứng lại! Đứng lại!”
Lạc Mộng Như thở phì phò, vội vàng lên tiếng. Thấy hắn ngoảnh lại, nàng cắn răng thu lại phi kiếm, đầu nghệch qua một bên ngạo kiều, nói:
“ Nơi này bên trong đại khái có một gốc linh dược, nhưng bị trận pháp bảo vệ. Nếu như mạnh mẽ phá trận, đồ vật bên trong sẽ bị phá huỷ.”
Bắc Tiểu Lục có chút nghi ngờ nhìn sang, không nghĩ tới cô nàng này dễ nói chuyện như thế.
Hắn có chút ngây người. Nhưng hắn lập tức kịp phản ứng. Đối phương đồng ý thẳng thắn nói với hắn, chỉ là không muốn hắn làm loạn, phá hủy đồ vật bên trong. Bởi vì có trận pháp che giấu, nên hắn cũng không biết đồ vật bên trong có gì.
Bắc Tiểu Lục rất sảng khoái đáp :
” Không vấn đề, chỉ là nhìn ngươi có vẻ, không có cách nào phá trận này đi”.
Lạc Mộng Như đỏ mặt, tức giận :
” Vậy ngươi hiểu trận pháp sao?”.
Nàng vừa mong chờ hắn gật đầu, nhưng đến lúc đó hắn không muốn chia phần cho mình, làm sao bây giờ.
Bắc Tiểu Lục bỉu môi, cười cợt :
” Ta biết hay không, cũng đâu có liên quan gì tới ngươi đâu”.
Cô nàng này rõ ràng không cách nào phá giải trận pháp, lại vẫn không chịu rời đi. Đây chính là hành vi cưỡng đoạt thiên tài địa bảo của người khác, nhưng mà gặp phải hắn, cô nàng này phải ăn thiệt thòi không thể nghi ngờ. Nghĩ vậy, trong lòng của hắn liền thoải mái, đắc ý đan xen. Nhưng trên mặt thì biểu lộ lạnh nhạt, giống như đây là chuyện bình thường.
Đây quả thật trần trụi đắc ý, vênh váo đánh mặt.
Lạc Mông Như nghiến răng, nàng rất muốn rút kiếm chém tên này một phát. Nhưng nàng không dám, nàng cảm thấy tên này thần thần bí bí, cũng không dám manh động.
Bắc Tiểu Lục mặc kệ cô nàng một bên, bắt đầu nghiên cứu trận pháp. Đây không phải là sát trận, cho nên hắn không cần lo lắng nguy hiểm. Nhưng cấm chế không thể lấy bạo lực đi phá giải. Bằng không đồ vật bên trong sẽ bị phá hủy. Hắn quan sát, thử thăm dò. Sau nửa giờ, hắn bỗng nở nụ cười vui vẻ.
Không khó không khó.
Hai tay hắn vung lên, ném ra ba trận kỳ
Phá Ẩn Trận.
Hắn nhanh chóng phá bỏ Ẩn Hình trận pháp, đồ vật bên trong cũng lộ ra trước mặt hai người. Bên trong có một hồ nước, ở giữa có một cây nhỏ, cây nhỏ không cao, kỳ quái là trên cây chỉ có bảy chiếc lá, hơn nữa còn có ba viên trái cây màu xanh lam.
Lạc Mộng Như một bên kinh hô :” Đây là,…, là”.
Bắc Tiểu Lục vô ý thức nói một câu : “ Là gì?”
Cả hai người bỗng không ai nói chuyện, im lặng thinh. Bắc Tiểu Lục cảm thấy mình có chút ngu ngốc.
Lạc Mộng Như giống như phát hiện điều gì :” Ngươi không biết?”.
Bắc Tiểu Lục á khẩu, mặc dù hắn rất muốn nói là ta biết, nhưng lỡ bị hỏi ngược lại thì rất mất mặt, đành im lặng không để ý tới nàng.
Lạc Mộng Như liền bắt cơ hội đàm phán :
” Nếu ta giới thiệu cho ngươi tác dụng của gốc linh quả này, ngươi sẽ chia cho ta một quả chứ”.
Bắc Tiểu Lục nghe vậy một bên suy nghĩ lợi hại, lúc sau mới nói :
” Cũng được nhưng nếu thông tin không đủ thuyết phục, ta cũng chỉ có thể cho ngươi đồ vật khác, không quá kém “.
Lạc Mộng Như không chần chừ, hô : “ Ta đồng ý, đồng ý”.
Bắc Tiểu Lục cảm thấy mình có nguy cơ bị thua lỗ lớn, về sau phải học tập tri thức thật tốt. Nếu không luôn mất mặt vấn đề này, thật sự không được tốt lắm.