Bắc Tiểu Lục cấp tốc ném vài viên Hồi Linh Đan vào miệng vội vàng vận chuyển hấp thu, chân chạm vào một hòn đá ngầm bên dưới lấy điểm tựa, thúc dục Thất Lôi bộ pháp cực hạn một đường bay về phía trước. Có lẽ không can tâm con mồi chạy thoát, bọn chúng kêu lên từng tiếng, dưới lòng dung nham chợt bộc phát ra từng âm thanh.
Bắc Tiểu Lục như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đại biến vận chuyển chân nguyên, thúc dục Thất Lôi bộ pháp tới cực hạn. Lúc này chỉ thấy những đường mờ ảo, quá nhanh, tốc độ như được tăng lên gấp mấy lần,một bên cầm ra năm tấm Băng Đạn Phù cấp ba, truyền chân nguyên vào, rất nhanh liền kích hoạt được.
Không nghĩ ngợi nhiều, mỗi khi sắp tới điểm đặt chân, hắn đều ném ra một tấm, một bên sử dụng thần thức điều khiển phi kiếm quấy nhiễu. Cũng không biết loại đá gì, mà lại tồn tại được lòng dung nham, nhưng chúng cách khá xa nhau và cũng không theo quy luật gì.
Bỗng trước mắt trồi lên một con Nham Xích, vừa nhìn Bắc Tiểu Lục liền tức giận :
” Con mẹ mày, nhị giai yêu thú đỉnh phong”.
Không dám tiến về phía trước, hắn đành lộn nhào trên không, lui về sau. Hai tay cầm hai tấm phù Băng Không Phù cấp năm ném lên không trung. Trên không bỗng xuất hiện hàng loạt tảng đá băng thật to, rải rác cả một nửa khu vực. Lợi dụng lúc đó, thúc dục chân nguyên chém ra một kiếm “ Thương Hải Kiếp” về phía con nhị giai đỉnh phong.
Kiếm quang tràn ngập cả một khu vực nhỏ, bay về phía con Nham Xích to lớn kia. Lần này do hắn sử dụng chân nguyên, càng làm cho chiêu thức này mạnh gấp mấy lần lúc trước. Con Nham Xích kia cũng không ăn chay, ngay lập tức phun ra một tầng chất lỏng nham thạch bao quanh người.
Oành Oành!
Một vụ nổ lớn làm dung nham bay tung lên từng mảng to, Bắc Tiểu Lục sắc mặt có chút trắng bệch, hắn sử dụng gần như là hết một thành chân nguyên. Ném ra mười tấm phù lục băng tiễn phù cấp một thượng phẩm, nhằm ngăn cản những con Nham Xích xung quanh. Cấp tốc ném vào miệng ba viên Hồi Linh Đan, điên cuồng vận chuyển dược tính đan dược. Hắn lúc này mới mặc kệ tác dụng phụ của đan được, một mực liều sống thúc dục Thất Lôi bộ pháp đến cực hạn.
Có lẽ dưới sự nguy cơ, Thất Lôi bộ pháp bỗng tiến thêm được một bước nhỏ, chỉ thiếu chút nữa bước vào đại thành. Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, chớp mắt Bắc Tiểu Lục chạm được tới bờ ngọn núi, không dám ngoảnh lại, một mực phi thân về phía trước.
Mãi đến một khu rừng nguyên sinh, hắn mới cầm ra một tấm độn phù, kích hoạt liền xuất hiện độ sâu một nghìn mét, lúc này hắn mới an tâm. Liền tiến vào Ngũ hành thế giới, Hồng Giao Long Khâu thấy Bắc Tiểu Lục tiến vào rất vui mừng, nhưng khi thấy hắn bị thương thì không dám làm phiền.
Bắc Tiểu Lục trên người vết thương chồng chất, bên trong cơ thể hắn tồn tại nhiều ám thương. Hắn cầm ra hai lọ đan dược, bên trong chính là Sinh Cơ Đan và Tố Thể Đan. Trước hết hắn cần ăn Tố Thể Đan để hồi phục các vết thương, sau một lúc vận chuyển Hóa Lôi Quyết tiêu hóa dược lực. Một lúc lâu sau sắc mặt hắn mới dần dần hồng hào chuyển biến tốt, lúc này mới có tâm trạng phát tiết :
” Con mẹ nó chứ, bọn này ra tay cũng quá độc ác rồi. Lần sau về phải học một bộ độn pháp mới để chạy trốn mới được”.
Nói rồi hắn nhắm mắt tu dưỡng, có lẽ phải mất nửa ngày mới bình ổn lại được. Cũng may lần này hắn có mang theo, một vài tấm cấp năm Băng Không Phù, đây là một trong những loại phù cấp năm, vô dụng nhất.
Bởi vì nó không hề dùng để tấn công, như lúc nãy nó chỉ có tác dụng triệu hoán ra, những tảng đá băng trên không trung. Tấm Phù này chỉ dùng để cản trở là chủ yếu, hoặc dùng để vượt địa hình. Nhưng mà ít ai lại dùng tài liệu quý, để tạo ra những tấm phù như này chứ.
Nhưng đối với Luyện Khí kỳ chưa tự bay trên không trung được, trong nhiều hoàn cảnh lại rất hữu ích . Nhưng mà đó chỉ dành cho những kẻ có bối cảnh mà thôi, ai lại cho Luyện Khí sử dụng phù lục cấp năm như vậy chứ, quá lãng phí. Nhưng với thân phận địa vị của Bắc Tiểu Lục, không có bao nhiêu đáng ngại, chỉ như một giọt nước trong biển cả.
Thật ra hắn không biết là, con Nham Xích nhị giai đỉnh phong kia xuất hiện, là do hắn tình cờ giết phải con của nó. Nên nó mới tức giận truy sát, nhưng cho dù hắn có biết thì cũng chỉ vào mặt nó chửi :
” Con mẹ mày, tao biết được con nào là con của mày, cẩu vật!”.
Đến khi Bắc Tiểu Lục mở mắt ra đã là chuyện của nửa ngày sau, trời đều đã tối. Sau khi ăn hết hai viên linh đan Sinh Cơ Đan cùng Tố Thể Đan, hắn mới hoàn toàn hồi phục. Nhưng mà lần này thu hoạch cũng rất nhiều, tu vi cũng hoàn toàn bước vào Luyện Khí viên mãn. Thực lực cũng phải tăng thêm một hai thành.
Bắc Tiểu Lục than thở :
” Di tích mở ra cũng đã mở ra một ngày lâu như vậy, cũng không biết trong đó thế nào. Được rồi hắn vẫn cứ đợi ngày mai rồi tính tiếp, giờ nên đến giờ ăn rồi”.
Một đêm đối với Bắc Tiểu Lục trôi qua lặng lẽ bình yên
…
Di tích Thần Điện vị trí nằm trung tâm ngọn núi.
Hình như bất cứ thời đại nào, các thế lực đều thích chọn những ngọn núi làm nơi đặt chân.
Ban đầu, có lẽ di tích cổ này chôn sâu ở dưới mặt đất, nhưng gần mấy trăm năm gần đây, địa chấn không ngừng, liền khiến cho rất nhiều di tích cổ phủ đầy bụi lại xuất hiện dưới ánh mặt trời, hiện tại cuối cùng cũng đến lượt di tích cổ này.
Hiện tại từ đây nhìn vào, cũng chỉ lộ ra một góc. Vừa vặn là cổng đi vào. Từ bên ngoài nhìn vào, đường đi vào vô cùng rộng, có thể để đủ cho mấy chiếc xe lớn chạy song song.
Bắc Tiểu Lúc đi tới trước cửa di tích. Đây là một cổng vòm do tảng đá tạo thành. Trên đỉnh viết ba chữ Thần Điện Môn. Hắn thoáng dừng lại một chút, sau đó nhanh đi tới, đi qua cánh cửa.
A?
Bắc Tiểu Lục phát lên một cảm giác kỳ quái. Dường như sau khi bước vào sơn môn, hắn liền tiến vào một không gian khác. Hắn lại nhìn lên trên núi, không khỏi kinh ngạc. Bởi vì đỉnh núi vốn có thể thấy rõ, hiện tại đã là một mảnh mơ hồ, thật giống như xa ở tận chân trời.
Hình như khoảng cách này, thoáng cái được phóng đại gấp mấy trăm ngàn lần.
Trận pháp sao?
Bắc Tiểu Lục sờ sờ cái cằm nhỏ, gật đầu. Nếu không có trận pháp bảo vệ, cái di tích cổ này chôn ở dưới lòng đất nhiều năm như vậy, làm sao có thể còn duy trì được sự hoàn hảo như vậy? Nhìn xung quanh một chút, cây xanh, bóng mát. Nếu không nhưu thế, làm sao mọi thứ trong đây tồn tại nguyên vẹn như vậy được.
Bắc Tiểu Lục cho ra đánh giá:
” Trận pháp nơi đây có lẽ, cũng phải thuộc về trận pháp cấp tông sư.”
Hắn đi về phía trên núi. Theo hắn từng bước đi lên, thị lực lại càng lúc càng bị hạn chế, chỉ có thể nhìn được khoảng trăm mét phía trước.
Nếu như là người bình thường, thật ra không có gì. Dù sao sau khi đến khoảng cách này, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ. Nhưng đối với Bắc Tiểu lục mà nói, điều này khó có thể tiếp nhận. Bởi vì nếu ngoài trăm mét cao thủ đột nhiên chạy tới, vậy trong nháy mắt có thể xuất hiện ở trước mặt hắn.
A!
Bắc Tiểu Lục bỗng phát hiện một chuyện rất kinh hỉ, bên trong trận pháp, không bị quy tắc bên ngoài hưởng. Vậy có nghĩa là tu sĩ có thể dùng phi kiếm để phi hành, không có hạn chế này tu sĩ sẽ phát huy được một trăm phần trăm chiến lực.