Chương 86: Lộ trình (2)

Cơn mưa càng ngày càng nhỏ dần, ánh trăng xuyên qua những đám mây làm sáng cả rừng cây.

Trên bãi cỏ phía sau, có một gốc cây lớn nhô lên khỏi mặt đất.

Hai phi điểu lớn toàn thân lông xù màu xám, đang cúi đầu không ngừng mổ xác người.

Hai phi điểu này có ba chân, toàn thân lông xù màu xám, khi giang hai cánh ra thì rộng hơn ba mét.

Đầu của nó hơi đỏ, khuôn mặt hơi giống mặt người, nhưng miệng của nó hơi nhọn, giống như một con chim.

Ngụy Hợp sửng sốt, cách mười thước mới nhìn ra, thoạt nhìn còn tưởng rằng là hai người mặc áo lông vũ đang ăn thịt người.

Hắn cẩn thận nhớ lại những tư liệu về dị thú đã thu thập được trong vài năm qua. Ngay sau đó hắn đã tìm thấy thông tin về loại dị thú này.

“Lại có thể là Tuyệt Như điểu...” Ngụy Hợp không nhúc nhích, giữ chặt phi tiêu trong tay.

Loài dị thú này cực kỳ hung mãnh, mấu chốt nhất là móng vuốt và huyết dịch, tất cả đều có kịch độc, vô cùng khó dây dưa.

Chúng nó thích nhất là đi săn, chính là bất thình lình bắt ngươi, mổ ngươi một phát, sau đó lại chờ đợi, chờ con mồi trúng độc bỏ mình.

Đương nhiên, đối với Ngụy Hợp mà nói, loại dị thú này không có giá trị gì, bởi vì ngoại trừ độc có thể dùng ra, trên thân thịt đều không thể ăn.

Hắn lặng lẽ rút lui, đi về nơi xa.

Tuyệt Như điểu dựa theo tư liệu ghi chép, chỉ cần bị nó cào trúng, cho dù là võ giả Tam huyết Khí Huyết cũng phải chết.

Nhưng mà đây là chỉ độc tính rất mạnh, còn cụ thể sức chiến đấu như thế nào thì là chuyện khác. Phản ứng của võ giả Tam huyết Khí Huyết cực nhanh, lực lượng cường hãn, loại chim này đoán chừng đánh lén cũng làm không được.

So ra thì, vẫn phải xem thực chiến.

Dù như thế nào, Ngụy Hợp cũng không muốn trêu chọc loại dị thú này. Hắn có lẽ không sợ, nhưng những người đi cùng hắn có lẽ sợ.

Hắn chậm rãi lui lại, rất nhanh liền trở lại khu vực những người kia đi qua trước đó. Sau đó không có dừng lại, nhanh chóng trở về sơn động.

Bởi vì phát hiện phụ cận có dị thú Tuyệt Như điểu, sau khi nghỉ ngơi trong động một lúc, ngày hôm sau liền dẫn theo vài người ven theo con đường mòn đã sắp biến mất, tăng tốc lên đường.

Hắn dự định một đường đi ra khỏi lãnh địa của Tuyệt Như điểu.

Loại mãnh thú này bình thường đều là có lãnh địa riêng, đây là khu săn mồi của bọn chúng. Chỉ cần rời khỏi thì có thể an toàn hơn chút.

Đồng thời, dựa theo bản đồ ghi chép, đi về phía trước ba mươi dặm, thì có thể đến thôn trang thứ nhất có thể nghỉ ngơi.

Chẳng qua là để cho Ngụy Hợp không ngờ được chính là, lúc đoàn người đi vào thôn trang kia, nơi đó sớm đã hóa thành phế tích, rách nát đã lâu.

Rời khỏi thôn, chiều ngày thứ năm, khi đang đi trên đường, hắn lại đụng phải Tuyệt Như điểu.

Đây tựa hồ lại là một đôi khác, đầu bọn nó đỏ còn đậm hơn đôi lúc trước.

Ngụy Hợp trong lòng căng thẳng, hắn mơ hồ cảm thấy không ổn, dựa theo tư liệu ghi chép, Tuyệt Như điểu bình thường sẽ không tập trung đến một khu vực nhỏ như vậy.

Chỉ có một loại khả năng, mới có thể khiến Tuyệt Như điểu tụ tập hàng loạt như vậy. Đó chính là sào huyệt.

Gần nơi này có một chỗ vô cùng thích hợp cho Tuyệt Như điểu làm sào huyệt.

Ngụy Hợp rốt cuộc hiểu được, vì sao con đường này có rất ít người đi, có một bầy dị thú nguy hiểm như thế ở đây, bất kỳ người nào cũng sẽ chọn tránh đi.

Rời khỏi Phi Nghiệp thành ngày thứ hai mươi lăm.

Đoàn người Ngụy Hợp ở trong rừng dựng lều nhỏ đơn giản, dùng nhánh cây to cùng phiến lá dựng thành, Khương Tô cùng Ngụy Hợp phối hợp, quá trình hoàn thành không quá nửa giờ.

Hai tay của võ giả lực lượng cường đại cùng Hồi Sơn Quyền cứng cỏi, để cho hắn có tiện nghi cực lớn.

Năm người nghỉ ngơi trong lều, vây quanh đống lửa trại được đốt lên, trên người được bao bọc lông thú ấm áp, mặc dù bởi vì vấn đề tắm rửa khiến cho ai cũng toàn thân bốc mùi.

Nhưng có thể làm đến trình độ này, đã vô cùng lợi hại.

“Chúng ta đã đi một tháng, cảm thấy xung quanh giống như một chút biến hóa cũng không có, quang cảnh giống hệt như lúc vừa tiến vào...” Khương Tô trầm giọng nói.

“Trong núi rừng chính là như vậy, bất quá chúng ta không đi sai, ta có thể phân biệt ra được dấu vết được lưu lại trên mặt đất.” Ngụy Hợp trả lời.

“Thái Châu... Thái Châu rốt cuộc có hình dạng ra sao? Ngụy Hợp ngươi biết không?” Khương Tô thuận miệng hỏi, dùng nhánh cây bỏ vào đống lửa, làm nó bùng to lên.

“Chưa từng đi qua, bất quá trên người chúng ta có bản đồ, có tín vật, có tiền, thịt dị thú cũng đủ hai chúng ta ăn ít nhất một tháng. Không vội.”

Ngụy Hợp mang theo một đống đồ vật, cộng với con mồi thu hoạch được từ việc săn bắn dọc đường, đồ ăn không cần lo lắng, mấu chốt là thịt dị thú.

“Nhưng ở trong hoàn cảnh này lâu như vậy, thời gian lâu dài, ta cảm thấy rất ngột ngạt.” Khương Tô nhắc nhở nói, “Ta đã từng nghe cha ta nói, đi đường lâu, tất cả mọi người nên làm vài việc gì đó để thư giãn tinh thần. Bằng không thì con người sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề.”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Ngụy Hợp biết nàng nói đúng. Vẫn luôn yên lặng xác thực sẽ khiến cho tình thần người ta bị đè nén căng thẳng.

“Chúng ta ca hát thì sao?” Khương Tô đề nghị. “Ta cảm thấy ta hát cũng được lắm.”

“Ta biết nhảy múa.” Âu Dương Lâm nhấc tay.

“Ta học qua vẽ tranh.” Trương Kỳ lên tiếng nói.

Ngụy Oánh chần chừ một lúc: “Ta sẽ nấu cơm cho mọi người, nên không cần.” Nàng cảm thấy ngày tháng dài cùng mọi người như vậy so với trước kia viên mãn hơn nhiều.

“Hát hò động tĩnh quá lớn.” Ngụy Hợp suy nghĩ một chút, “Nhảy múa dễ dẫn động vật mãnh thú khác. Vẽ tranh quá hao tâm tốn sức, rất dễ mệt mỏi.”

Hắn đưa tay trên mặt đất nhặt lên một nhánh cây, tùy ý trên mặt đất vẽ vẽ.

“Tới kể chuyện xưa đi. Thanh âm nhỏ một chút, sẽ không có động tĩnh lớn, cũng không...” Hắn nói được nửa câu, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía một bên.

“Bằng hữu bên kia, có thể ra rồi đó.” Ngụy Hợp một tay nắm một mớ phi tiêu trong túi ở trên eo sau lưng.

Những thứ này còn lại không nhiều, cũng không có nơi bổ sung, dùng nhiều một chút thì ít đi một chút, cho nên hắn không thể tùy tiện dùng.

Trong bụi cỏ, mấy tráng hán cao lớn quần áo tả tơi, chậm rãi đi ra khỏi chỗ tối.

Người cầm đầu trên mặt có miệng vết thương, tóc tai rối bời, cực kỳ chật vật.

Hắn nhìn chằm chằm nồi canh thịt đang đun trên đống lửa.

“Chúng ta không có ác ý. Chẳng qua là ở trong rừng quá lâu nên đói, ngửi được mùi thơm nên tới.”

Nam tử cầm đầu cao giọng trả lời.

“Muốn ăn cũng được, nhưng phải dùng tiền mua.” Ngụy Hợp đưa tay ra hiệu đám Khương Tô đừng nói chuyện, để hắn đối phó.

“Có thể có thể, không có vấn đề, chúng ta có kim phiếu!” Hán tử cầm đầu tranh thủ gật đầu, từ trong ngực móc ra một tấm kim phiếu mười lượng giơ giơ.

“Vậy được, các ngươi có tất cả mấy người?” Ngụy Hợp hỏi.

“Bốn người, chúng ta có bốn người.” Hán tử kia tranh thủ thời gian trả lời.

“Vậy thì tốt.” Ngụy Hợp đột nhiên vung tay lên.

Xùy!

Phi tiêu từ trong tay bắn ra, ở giữa một người đang lặng lẽ tiếp cận phía sau ngọn lửa.

Phi tiêu xuyên qua cổ họng người kia, mạnh mẽ ghim trên thân cây phía sau hắn.

Ngụy Hợp hơi nghiêng người, đảo mắt nhào tới sáu mét, giữa bốn hán tử liên tục qua lại mấy lần.

Quay người trở về, trở lại cạnh đống lửa.

“Đi.” Hắn nhấc cái túi lên. Hướng về phía xa xa bước đi.

Bốn người sau lưng, lúc này mới dồn dập ngã xuống đất, tất cả mọi người đầu đều trúng chưởng, trong nháy mắt mất mạng.

Lại loại chưởng lực lặng yên không một tiếng động này, âm độc tàn nhẫn, người trúng chiêu chắc chắn phải chết. Căn bản không phải phong cách thẳng thắng thoải mái của Hồi Sơn Quyền.

Đám người Khương Tô nhìn mấy thi thể ngã xuống, lại nhìn Ngụy Hợp, chỉ cảm thấy trong lòng một hồi rét run. Nếu không phải Ngụy Hợp phát hiện đằng sau có người đánh lén, chỉ sợ kết quả...

Đám người kia quần áo ăn mặc đều giống nhau, đầu tiên là dùng mấy người chính diện hấp dẫn lực chú ý, sau đó phân ra một người từ phía sau tập kích, trước sau giáp kích, thật đúng là có thể giải quyết một số đội ngũ tâm phòng bị yếu.

Ngay sau đó, mấy người cũng nhanh chóng đứng dậy, dập tắt đống lửa, mang theo đồ của mình đuổi theo Ngrụy Hợp.

Đi chưa được bao xa, sau lưng liền mơ hồ truyền đến tiếng gào thét của dã thú, thanh âm tranh đoạt thi thể.

Đoàn người một đường hướng phía trước, lúc mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng cũng tìm được một tiểu thôn bị bỏ hoang.

Trong thôn phòng ốc cũng còn tốt, có thể che gió chắn mưa.

Cái này khiến tâm tình của đám người Ngụy Oánh tốt hơn, vừa hay bên trong còn có một dòng suối nhỏ, có thể múc nước rửa cơ thể.

Liên tục hơn mười ngày đều dùng lá cây đại tiểu tiện, trên người đều sắp lộ ra mùi bài tiết.

Sắc trời chậm rãi tối dần.

Trong một ngôi nhà vách đất ở tiểu thôn bỏ hoang thấp thoáng ánh lửa.

Ngụy Hợp cùng Trương Kỳ đứng ở trong sân, chờ ba nữ tử trong phòng tắm rửa.

Những ngôi sao trên bầu trời đêm đang tỏa sáng, vô tận và sâu thẳm.

Ngụy Hợp đột nhiên lỗ tai khẽ động, ánh mắt nhìn về phía đại môn rách rưới.

“Ai?”

“Người qua đường.” Một lão đầu râu dài tuổi qua năm mươi, đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong.

“Hai vị tiểu huynh đệ, chúng ta là đội tiểu thương từ Vân Châu đi hướng Thái Châu, vừa đến nơi đây thấy bên này có ánh lửa, nên tới xem một chút. Mong được tha thứ.”

“Nơi này là thôn trang bỏ hoang, các ngươi tùy ý.” Ngụy Hợp bình tĩnh nói.

“Đa tạ. Kẻ hèn họ Vương, tiểu huynh đệ nếu là có gì cần, có thể tới phòng đằng trước.”

Lão đầu khí thế bất phàm, không giống như người thường.

Bất quá cũng có thể hiểu được, thời đại này, có thể ở hai cái châu buôn bán, không có mấy phần bản sự, ở cái vùng hoang vu này thì là muốn chết.

Đi theo sau lão đầu là một đội ngũ có tầm mười người.

Những người này trên thân túi lớn túi nhỏ, thoạt nhìn đều có chút mỏi mệt.

Chẳng qua là một người trong đó lúc đi ngang qua cửa, khiến cho lòng cảnh giác của Ngụy Hợp nhảy một cái.

Hắn ngưng thần nhìn ra bên ngoài, nhìn người kia dần dần rời đi, lướt qua đại môn, đi vào trong thôn.

Đó là một người nữ tử với mái tóc dài đen nhánh, mang khăn che mặt, đầu đội mũ trùm.

Mái tóc trượt ra khỏi mép mũ trùm đầu, đen, bóng và mềm mại.

“Làm sao vậy? Ngụy đại ca?” Trương Kỳ lên tiếng hỏi.

“Không có việc gì.” Ngụy Hợp thu tầm mắt lại. Nử tử vừa đi qua kia, có chút không đơn giản.

Bất quá hành tẩu bên ngoài, người không đơn giản sẽ ít sao? Thời đại này, dám đi ra nơi hoang vu này, có mấy ai là đơn giản.

Đây cũng là đường chính tất cả mọi người có thể đi, cái gì cũng có thể gặp phải.

Bên trong phòng, lúc này ba nữ tử cũng đều tắm rửa xong, mấy người cùng nhau thu dọn, sau đó đi ra thay phiên hai người Ngụy Hợp.

“Ta đi bên ngoài nhìn một chút.” Ngụy Hợp lên tiếng nói.

Trên đường đi đều là hắn cùng Khương Tô, không ngừng luân phiên ra ngoài dò xét xung quanh.

Lúc này giờ đến phiên hắn.

Mới ra cửa được mấy bước, đằng trước liền có một người trong thương đội kia, thấy hắn ra cửa, chủ động tới gần ôm quyền.

Người này hình như đã ở cửa từ lâu, chờ bọn họ đi ra.

“Vị huynh đài này, ngày mai phía trước chính là Tàng Kiếm hạp, nơi đó là sào huyệt của Tuyệt Như điểu, phải dùng thú mồi, nếu như không chê, không bằng hai chúng ta cùng nhau đi chung dùng một phần mồi nhử, như thế cũng có thể tiết kiệm một phần thú mồi, lão gia nhà ta để cho ta tới hỏi một tiếng, không biết huynh đài ý như thế nào?”

‘Tàng Kiếm hạp?’ Trên bản đồ của Ngụy Hợp không có tên này.

Nhưng hắn tính cách không như người thường, biểu lộ bình tĩnh, cộng thêm trong bóng tối không thấy rõ cái gì.

Đối phương cho là hắn biết.

“Huynh đài?” Đối phương thấy hắn không có phản ứng, lại hỏi một câu.

“Thực không dám giấu giếm, đoàn người chúng ta là lần đầu ra ngoài, đối với mấy cái này không hiểu, nhưng thú mồi ta ngược lại thật ra có một phần, nhưng còn không biết dùng như thế nào, khiến các hạ chê cười.” Ngụy Hợp trả lời.