Chương 85: Lộ trình (1)

Khu quặng mỏ Thiếu Dương môn.

“Phụ thân, mẫu thân! Mau mau!!”

Ngụy Xuân mang theo hành lý đỡ hai lão nhân đi suốt quãng đường, theo dòng người thợ mỏ chạy trốn về hướng Phi Nghiệp thành.

“Cuối cùng... Cuối cùng cũng có thể trở về...” Mẫu thân Lý Thúy khuôn mặt tiều tụy, còn may trong khoảng thời gian này có lão đại giúp đỡ.

Lão đại Ngụy Xuân trời sinh đại lực, thể trạng cường tráng, ở khu quặng mỏ có nàng chống đỡ, mới để khiến cho hai người vô bệnh vô tai đi ra.

Phụ thân Ngụy Đường mang theo một túi hành lý nhỏ, hòa vào dòng người chạy trốn cũng xúc động không kém.

“Cũng không biết tiểu Oánh tiểu Hợp, hiện tại thế nào, sống có tốt hay không...”

“Yên tâm đi, chúng ta trở về liền có thể thấy bọn hắn, nhất định không có chuyện gì, tiểu Hợp thông minh như vậy, tiểu Oánh cũng cần cù siêng năng việc quản gia, bọn hắn nhất định có thể chăm sóc tốt chính mình.” Ngụy Xuân nghiêm túc an ủi.

Nói xong tự mình cũng không thể nào tin nổi.

Nhưng là như vậy, trong mắt hai vị lão nhân cũng có thêm một chút hi vọng.

Trong dòng người, như tổ hợp ba người như vậy số lượng cũng không ít, rất nhiều người đều là người một nhà toàn bộ bị bắt tới làm công.

Thậm chí còn có người làm từ lúc trẻ cho đến già, ở khu quặng mỏ ngây người hơn nửa đời người. Cũng có đứa nhỏ lớn lên ở trong đó, lúc này nghe được ra ngoài, ngược lại vẻ mặt mơ hồ, không biết làm sao.

Cũng có người vui đến phát khóc, mới được đưa đến, lập tức liền có thể rời đi, loại đại hỉ này, không ai sẽ thờ ơ.

Từng đội quân của Hồng Gia Bảo, dáng người cường tráng, người mặc giáp, tay cầm binh khí, đang phụ trách duy trì trật tự.

“Chậm một chút, mọi người chậm một chút, Bảo chủ nhà ta chính là Phi Nghiệp Chi Hổ Hồng Đạo Nguyên Hồng đại nhân, người đã hạ lệnh mở kho phát thóc ba ngày. Các ngươi trở về chuyện thứ nhất, là đến lĩnh lương theo đầu người!”

“Hồng đại nhân nhân từ, các ngươi trở về nhất định phải nhớ kỹ, là Hồng Đạo Nguyên Hồng đại nhân cứu các ngươi, cho các ngươi ăn uống, để cho các ngươi có thể sống!”

“Bây giờ Hồng Gia Bảo ta đã khu trục Thất Gia Minh, trở lại Phi Nghiệp thành, mọi người thoải mái tinh thần, có Hồng đại nhân một ngày, liền có thể để cho mọi người ăn no một ngày!”

Từng thanh âm tuyên truyền ở hai bên.

Hồng Gia Bảo tiến đánh Phi Nghiệp thành, Thiếu Dương môn cũng tham chiến, kết quả tinh nhuệ trong môn bị Thất Gia Minh hung mãnh phản kích giết đến tổn thất nặng nề.

Càng thê thảm hơn chính là, Hồng Gia Bảo trở mặt không, không thừa nhận Thiếu Dương môn cung cấp vũ khí khoáng thạch, ngược lại là phản chiến nhất kích, Hồng Đạo Nguyên sau khi ở trước mặt mọi người đánh chết Âu Thần liền đánh nhau với môn chủ Thiếu Dương môn.

Đây rõ ràng là qua sông đoạn cầu, Hồng Gia Bảo cho rằng Thiếu Dương môn thanh danh hung ác ảnh hưởng đến sự thống trị của bọn hắn nên trở mặt tại chỗ.

Thiếu Dương môn người không nhiều, hơn nữa bởi vì quản lý tàn bạo nên lòng trung thành của đệ tử đối với môn phái cũng không mạnh, trong lòng mong muốn môn phái tan rã.

Chỉ trong thời gian nữa ngày, thượng tầng bị vây giết, môn đồ còn lại phân chia tài vật sau đó đồng loạt chạy tán loạn, không ai để ý đến khu quặng mỏ.

Hàng trăm người khai thác mỏ thừa cơ chạy về phía Phi Nghiệp thành.

Trong lúc hỗn loạn, Ngụy Xuân che chở hai lão nhân, một đường hướng về phía thành trì. Nửa đường thậm chí có binh lính Hồng Gia Bảo phái tới hộ tống.

Người được giải cứu đều ca tụng Hồng Đạo Nguyên nhân nghĩa. Mọi người đều tràn đầy hy vọng vào tương lai và khao khát sự yên bình. Đây cũng là điều Hồng gia mong muốn.

Nhân khẩu của Phi Nghiệp thành sụt giảm, Hồng Đạo Nguyên chuyện cần làm đầu tiên, chính là trọng chấn nhân khẩu. Mà phương pháp trọng chấn nhân khẩu nhanh nhất, chính là truyền bá nhân nghĩa, cho người ta một miếng ăn, hấp dẫn càng nhiều lưu dân.

Buổi chiều, dưới mây dày đặc.

Dòng người trong khu vực quặng mỏ giống như một con rắn xám mảnh mai, với niềm khao khát và hy vọng vào tương lai, luồn lách về phía Phi Nghiệp thành, nơi vừa trải qua chiến tranh.

Mặt khác.

Trong rừng núi, Ngụy Hợp cùng mấy người Khương Tô, mang theo bao lớn bao nhỏ, một đường đi theo hướng Tây Bắc rời xa Phi Nghiệp thành.

Trước mặt là rừng núi bạt ngàn, đồi núi trập trùng trong nháy mắt không thể nhìn thấy điểm cuối.

...

...

...

Một chỗ núi hoang cách Phi Nghiệp thành ba mươi dặm hướng tây bắc.

Xoẹt! xoẹt!

Từng tia lôi quang xoẹt qua trên bầu trời đêm. Mưa rơi lả tả vung vãi trên đồng cỏ và những chiếc lá, phát ra âm thanh loạt soạt.

Trong một sơn động ở lưng chừng núi.

Ngụy Hợp cẩn thận đem gấu đen vừa mới lột da, gác ở trên lửa nướng.

Hai con gấu con hoảng sợ tụ lại một chỗ, nấp ở chỗ sâu nhất trong sơn động.

“Thời tiết nói thay đổi liền thay đổi, trước đó vẫn là đại hạn, hiện tại chưa qua bao lâu thì đã ngày nào cũng mưa.”

Hắn cau mày nhìn ra màn đêm thăm thẳm bên ngoài động, hơi nước từ trận mưa to làm mờ cả núi rừng, không nhìn thấy gì cả.

“Cũng may là có Ngụy sư huynh ở đây, bằng không chúng ta thật không biết nên làm cái gì.” Âu Dương Lâm vẻ mặt vui mừng.

Nếu không phải Ngụy Hợp nửa đường đột nhiên nói khả năng trời sắp mưa, có lẽ bọn hắn còn đang ngây ngô tiếp tục lên đường. Căn bản sẽ không tìm chỗ để tránh mưa.

“Sư huynh, nơi này còn có hai con gấu con làm sao bây giờ?” Âu Dương Lâm nhìn về phía hai con gấu con ở sâu trong động, bộ dáng chúng nó rất đáng thương khiến cho nàng có chút không đành lòng.

“Một lúc nữa giết. Thịt mềm ăn rất ngon.” Ngụy Hợp đáp lại.

“Tại sao phải giết bọn nó... Không thể không giết sao?” Ngụy Oánh cũng không đành lòng nói.

“Cũng được, nhưng mà gấu con nhỏ như vậy, ra ngoài cũng sống không lâu.” Ngụy Hợp trả lời.

Khương Tô cùng Trương Kỳ cách đó không xa đang ngủ ngon lành bên vách động.

Hai người bọn họ phải nắm bắt thời gian để nghỉ ngơi, sau đó phải thức trắng canh đêm thay phiên nhau để Ngụy Hợp đi nghỉ ngơi.

Ở nơi hoang dã này, nhất định phải có người lúc nào cũng bảo trì tỉnh táo, bằng không có thể sẽ có nguy hiểm.

Ngọn lửa không phải hoàn toàn an toàn, mảnh thú, dị thú, sao có thể sợ thứ này.

Ngụy Hợp, Âu Dương Lâm, Ngụy Oánh, ba người ngồi vây quanh đống lửa, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, còn có tiếng sấm, tiếng thú tru lên.

Rõ ràng thân ở hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, nhưng chỉ cần Ngụy Hợp còn ở bên cạnh, tựa hồ cũng có thể cảm nhận được cảm giác an tâm.

Hắn đem hết thảy đều xếp ngay ngắn gọn gàng, lúc nào phải làm gì, lúc nào nên làm gì, hắn tựa hồ đều biết.

“Tiểu Hợp, đệ nói chúng ta cứ đi như thế, phải đi bao lâu?” Ngụy Oánh nhẹ giọng hỏi.

“Không biết... Ít nhất nửa năm đi.” Ngụy Hợp trầm giọng nói.

Kỳ thật đây là theo ít mà nói, vừa lên đường, hắn mới phát hiện mình đánh giá cao bản thân. Mặc dù hắn đi theo ký hiệu của tiêu cục nhưng vì ít người đi lại nên con đường vắng vẻ, cỏ dại và cây bụi rậm rạp che kín cả lối đi.

Hắn phải vừa tìm đường, vừa điều chỉnh hướng đi, còn vừa phải đề phòng khả năng xuất hiện mãnh thú độc trùng.

Tốc độ của đội ngũ năm người gần như chậm hơn gấp đôi so với dự đoán của hắn.

“Nửa năm...” Ngụy Oánh cúi mặt, hai tay ôm đầu gối nhìn đống lửa. “Thật lâu a...”

“Hi vọng hết thảy đều thuận lợi.” Âu Dương Lâm duỗi tay nắm chặt tay Ngụy Oánh, dùng sức nhéo nhéo, xem như an ủi.

Trong mấy ngày này, hai người bọn họ đều là nữ tử nhu nhược, bởi vì tính cách tương tự nhau nên khá gần gũi với nhau.

Khương Tô mặc dù cũng là nữ tử, nhưng so với hai người họ mạnh mẽ và cứng rắn hơn rất nhiều nên không có nhiều đề tài để nói với họ.

Trương Kỳ thì là từ sau khi ca ca chết, liền càng ngày càng ít nói. Vốn dĩ hắn có thể trở về Phi Nghiệp thành tìm cha mẹ mình.

Nhưng hắn không lựa chọn trở về, mà là quyết định đi cùng Ngụy Hợp, trong mắt hắn luôn hiện ra một loại khát vọng nào đó, khát vọng báo thù đối với Thất Gia Minh.

Nhưng hắn biết rõ, ở lại Phi Nghiệp thành, chỉ dựa vào bản thân mình, thời gian lâu cũng không có cách nào báo thù, cho nên khi biết Ngụy Hợp muốn đi phủ thành, hắn không biết suy nghĩ kiểu gì, quyết định đi cùng Ngụy Hợp.

Ngọn lửa càng ngày càng mạnh. Mưa bên ngoài cũng chậm rãi nhỏ dần.

Ngụy Hợp đứng dậy đi đến chỗ sâu nhất trong sơn động, đem hai con gấu con kia mỗi tay xách một con ra.

“Đi thôi.” Hắn vỗ vỗ đầu hai con gấu con, đem bọn chúng thả ra.

“Bên ngoài còn đang mưa...” Ngụy Oánh muốn nói lại thôi.

“Chút mưa này không ảnh hưởng đến bọn chúng, ta không hy vọng lúc ta ra ngoài, hai tên này ở trong đây làm ra động tĩnh, dẫn tới phiền toái.” Ngụy Hợp trả lời.

Một con gấu đen mang đủ thịt cho năm người ăn trong thời gian dài, nhưng chỉ ăn thịt sẽ sinh ra nhiều bệnh tật, vì vậy hắn phải tìm các loại rau rừng và nấm khác.

Dưới cái nhìn không đành lòng của hai nữ tử, hai con gấu con vừa ra khỏi sơn động liền co cẳng chạy, tựa hồ sợ lại nhìn thấy Ngụy Hợp, đảo mắt liền giẫm lên bãi cỏ ướt nhem, tiến vào rừng cây, biến mất không thấy gì nữa.

Ngụy Hợp cũng đứng lên, hắn đem phân và nước tiểu của con gấu lớn, nghiền nát để trên mặt đất trước cửa hang động.

“Ta đi ra ngoài, chờ ta trở lại.”

“Đi bao lâu?” Ngụy Oánh lo lắng hỏi.

“Mưa tạnh sẽ trở lại.” Ngụy Hợp cũng không quay đầu lại, mang lùm cây cùng đá bên ngoài động kéo tới, chặn ở cửa hang, sau đó quay người đội mũ da thú lên, lao vào trong rừng sâu.

Trong rừng mưa nhỏ rả rích, rất lâu trước kia là một trận mưa lớn, khiến cho mảnh rừng núi này lần nữa khôi phục sinh cơ.

Giọt mưa lớn nhỏ rơi trên lá cây trượt xuống, không có chút quy luật nào nện trên mặt đất.

Ngụy Hợp vận Phi Long Công, tuần tra xung quanh sơn động theo hình quạt

Hắn nhất định phải bảo đảm xung quanh không có sinh vật hay trùng độc nguy hiểm nào.

Nhưng mới đi ra khỏi chưa tới mấy trăm mét, thì hắn trong tai nghe được tiếng vang rất nhỏ.

Hắn bước chân dừng lại, trèo lên trên một thân cây bên cạnh, nhìn xuống dưới.

Sau đó dùng túi quần áo trên lưng ngụy trang thành nhánh cây, lập tức cùng rừng cây trong bóng đêm hòa làm một thể.

Không bao lâu sau, phía dưới có mấy đạo nhân ảnh lướt qua, lao nhanh đi về phía xa, một khắc cũng không ngừng.

Trong bóng tối, Ngụy Hợp cũng không thấy rõ bọn hắn là ai, bất quá không quan trọng, có người ngược lại càng tốt hơn, ngược lại chứng minh con đường hắn đi này cũng không sai.

Chờ đến khi bóng người rời đi, Ngụy Hợp nhảy xuống, tiếp tục thăm dò trong rừng cây.

Bây giờ ba công pháp của hắn, Ngũ Lĩnh chưởng còn đang chậm rãi tiến triển, Hồi Sơn Quyền thì tiến triển cực kỳ chậm.

Hai môn võ công này đều cần rèn luyện kình lực, cần phải từ từ đem kình lực luyện đến trải rộng toàn thân, mới có thể bước vào Luyện Kình.

Nhưng quá trình này diễn ra cực kỳ chậm, trong Phi Nghiệp thành, võ giả bước vào Luyện Kình không có một ai thấp hơn ba mươi tuổi.

Cho dù là Hồng Đạo Nguyên, thiên tư xuất chúng, thể chất khác hẳn với người thường, cũng phải hai mươi lăm tuổi mới đột phá, nhưng vẫn là nghe đồn hiếm có khó gặp.

Cho nên sau khi đột phá Tam huyết Khí Huyết,

tuổi thọ tăng thêm hai mươi năm vẫn không đủ để luyện võ.

Hi vọng duy nhất lúc này chính là Phi Long Công. Phi Long Công gần đây cũng dùng rất nhiều, mơ hồ đã chạm tới đệ tam cảnh.

Một khi đệ nhị cảnh viên mãn, liền có thể dùng Phá Cảnh Châu tiến vào giai đoạn tiếp theo.

Ngụy Hợp dự định lần này dùng Phi Long Công kiểm tra một chút, xem lúc đột phá võ học cấp thấp, có giống với các võ học kia đều tốn hao một lần Phá Cảnh Châu hay không.

Hắn di chuyển nhanh chóng trong bóng tối.

Không lâu sau, Ngụy Hợp một thoáng dừng lại, nghe được có tiếng hít thở rất nhỏ.

Thanh âm kia tuy nghe được nhưng lại tìm không thấy phương vị. Mà lại kéo dài âm u, như ẩn như hiện.

Hắn đứng dưới một gốc cây, kiểm tra trên thân cây không có độc trùng sau đó hắn áp lưng vào thân cây và nhẹ nhàng lấy một chiếc phi tiêu từ trong túi ra.

Ngang qua thân cây, Ngụy Hợp chậm rãi nhô ra một ánh mắt, hướng phía sau cây kiểm tra.