Chương 20: Gọi điện 1

Một trái một phải, cùng quải túi da rắn, anh lại giống như một người mẫu bước đi trên sàn chữ T, mà Chu Cường ở bên cạnh lại giống như một ông cụ lụ khụ nhỏ bé.

Chu Cường vẫy tay với Giang Nhu, đi xa rồi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Giang Nhu còn ở đó, vội nói với Lê Tiêu bên cạnh: "Chị dâu còn đang nhìn kìa."

Bước chân Lê Tiêu dừng lại một chút, nhịn xuống xúc động muốn quay đầu lại tiếp tục đi tới phía trước, sau khi đi được vài bước, giống như không kiên nhẫn oán giận một câu, "Đàn bà đúng là phiền phức."

Chu Cường gãi đầu, không có nghe ra cái gì, còn vô cùng hâm mộ nói với anh: "Nếu sau này Mai Tử cũng giống chị dâu thì tốt rồi."

Người đàn ông đi phía trước nghe vậy, khóe miệng mơ hồ giương lên.

Nhưng khi Chu Cường đuổi theo, lại bất động thanh sắc đè ép xuống, vẻ mặt

thản nhiên.

Tiễn người rời đi rồi, Giang Nhu trở lại phòng bếp tiếp tục ăn mì, vừa ăn mì vừa đếm tiền, chẵn ba trăm đồng.

Trong nhà gạo và mì đều được thêm tràn đầy, ba trăm đồng này có thể để cô dùng thật lâu.

Tuy rằng Lê Tiêu không nói nhiều lắm, nhưng sau khi thiếu một người trong nhà trở nên im lặng hơn rất nhiều, cũng may Giang Nhu là một người thích ứng mạnh, rất nhanh đã thành thói quen.

Vài ngày kế tiếp, cô ở trong nhà may quần áo cho đứa nhỏ, tập yoga và dưỡng thai, cùng với nấu ít món ngon cho mình.

Ba ngày sau, thím Vương hàng xóm gọi cô, nói Lê Tiêu gọi điện thoại đến.

Nhà cửa của nhà họ Lê ở phía tây thị trấn, bên này nhà cũ nhiều, kinh tế cũng tương đối lạc hậu, ở giữa chỉ có một tuyến đường chính, rất rộng, hai bên là nhà cư dân, nhà đều rất lớn, chỉ là có vẻ lộn xộn.

Mấy năm nay chính phủ lập chí muốn làm kiến thiết, phố bắc và phố nam ở bên kia đều lục tục phát triển đi lên, xây dựng nhiều nhà cao tầng cao lớn đẹp đẽ, phố nam còn có chợ mới và trạm xe, người giàu có đều đến hai địa phương này mua nhà mua cửa hàng.

Ở gần phố tây cũng có rất nhiều buôn bán, lúc trước ông nội Lê Tiêu còn sống là thợ mộc, tay nghề rất không tệ, nhận rất nhiều việc, đáng tiếc nuôi một đứa con không chịu cầu tiến, tay nghề nghề mộc không có kế thừa, trái lại tài phú mà cả đời ông ấy tích góp từng tí một đều lụn bại hết, chỉ để lại mỗi căn nhà này.

Về phần Lê Tiêu, hẳn là biết làm mộc, trong bài văn lúc nhỏ mà con gái anh viết từng nhắc tới anh làm rất nhiều món đồ chơi và xe, dẫn tới bạn học hâm mộ, nhưng cũng chỉ như thế, hình như không có tính toán nối tiếp tay nghề của ông cụ.

Mà hai nhà bên cạnh nhà họ Lê, một nhà họ Vương, một nhà không ai ở, nhà trống không, hình như là dọn đi rồi, ngược lại phía sau nhà có một nhà họ Lưu.

Hai vợ chồng họ Vương chỉ có đứa con gái mới vừa lên đại học, chồng thuê một cửa hàng ở chợ bán thịt heo, bình thường kiêm chức đồ tể ở nông thôn, con gái thì thỉnh thoảng đi chợ giúp đỡ trông quầy, việc làm ăn hẳn là rất không tệ, là hộ gia đình vùng gần đấy mua điện thoại và TV trước nhất.

Nhưng bởi vì "Giang Nhu" rất ít khi ra ngoài, số lần gặp mặt hàng xóm không phải quá nhiều.

Khi thím Vương lại đây gọi Giang Nhu, cô chỉ cảm thấy lạ mặt, thím Vương sốt ruột nhìn Giang Nhu, "Mau tới đây, Tiểu Tiêu gọi điện thoại cho cháu này, còn không có treo đâu."

Giang Nhu nghe nói như thế, nghe lời đóng cửa lại theo bà ấy qua bên cạnh.

Thím Vương là một người phụ nữ trung niên có bộ dạng rất phúc hậu, mặt tròn tròn, làn da trong vàng mang hồng, khí sắc rất tốt.

Khi đi ở trên đường, còn rất hiền hoà nói chuyện phiếm với Giang Nhu, "Cái bụng này không nhỏ, phải năm sáu tháng nhỉ."

Giang Nhu ngoan ngoan vâng một tiếng, trả lời bà ấy, "Hơn sáu tháng."

Thím Vương vừa nghe vậy, "Ôi ôi ôi."

Trên mặt mang theo một chút đau lòng, "Con quá gầy, Tiểu Tiêu cũng thật là, đứa nhỏ đã lớn như vậy còn ra ngoài, đợi lát nữa con cần phải nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy, cố gắng trở về sớm một chút, càng về sau thân thể càng không thuận tiện, có khi còn sinh sớm nữa."