Chương 19: Dặn dò 2

Cái này cũng chưa tính, chờ khi anh ta nhìn thấy Giang Nhu đi ra phòng bếp lại càng không hiểu, ở trong ấn tượng của anh ta, Giang Nhu rất sợ Lê Tiêu, dù cho đứng chung dưới một mái hiên, cũng sẽ trốn đi rất xa.

Lê Tiêu và anh ta thức sớm là vì ra ngoài, thế mà Giang Nhu cũng thức.

Nhưng làm cho anh ta kinh ngạc chính là, sau khi Giang Nhu nhìn thấy anh ta còn cười cười, buông chén nhỏ xuống đi vào phòng bếp cầm một dĩa màn thầu bánh bao và một chén nước mì đi ra, nói với anh ta: "Thức sớm như vậy hẳn là còn chưa ăn nhỉ? Mì hết rồi, ăn chút màn thầu bánh bao lấp đầy bụng đi."

Chu Cường nhìn thấy một màn này có hơi nói không nên lời.

Giang Nhu bị anh ta nhìn không được tự nhiên, bưng chén trở về phòng bếp.

Ánh mắt Chu Cường chuyển về phía Lê Tiêu, trái lại sắc mặt Lê Tiêu thản nhiên, cầm chén mì lên bàn lớn, bình tĩnh nói: "Ăn đi."

Bản thân cũng gắp một cái bánh bao thịt ăn.

Chu Cường cố nén sự tò mò xuống, đi đến ngồi xuống đối diện anh, ngửi mùi màn thầu bánh bao, bụng càng đói, lời đến bên miệng cũng không hỏi nữa, duỗi tay không hề khách sáo cầm một cái bánh bao ăn.

Bánh bao mới ra lò rất xốp, sờ nhẹ một cái lập tức lõm xuống, còn có hơi nóng, hai tay Chu Cường chuyển qua chuyển lại, sau đó nhân cơ hội cắn một ngụm, vừa cắn đã cắn tới nhân, nước súp tươi ngon còn chảy ra, trực tiếp phỏng đầu lưỡi, nhưng hương vị ngon làm cho anh ta không nỡ phun ra.

Nấu cũng không kém hơn cậu của anh ta là bao.

Chu Cường lại bưng chén lên uống một ngụm súp mì, hương vị cũng vô cùng ngon, anh ta cùng lớn lên từ nhỏ với Lê Tiêu, đương nhiên rõ ràng đây không phải anh nấu.

Vậy chính là Giang Nhu.

Trong lòng bỗng chốc ngạc nhiên không thôi, làm sao cũng không nghĩ đến Giang Nhu còn có bản lĩnh này, anh ta vẫn tưởng Lê Tiêu bị Giang Nhu nương nhờ là chịu thiệt, bây giờ trông cũng không phải rất tệ.

Không giống anh ta, buổi sáng khi anh ta ra ngoài, cha mẹ còn chưa thức dậy, từ sau khi nhà Mai Tử đòi nhiều sính lễ như vậy, tâm tư của mẹ anh ta cũng phai nhạt, cảm thấy còn mắc hơn cưới vợ trong thành phố. Biết lần này anh ta kiếm tiền cũng là vì chuyện đám cưới cuối năm, bảy giờ đêm qua đã ngủ, buổi sáng cũng chỉ có một mình anh ta ra ngoài.

Không hiểu sao cảm thấy có hơi không ngon nữa, hồi nhỏ đến trường, dù lúc nào  thì sáng sớm anh ta đều có đồ ăn đồ uống, trái lại Lê Tiêu thường xuyên đói bụng.

Hiện tại, đột nhiên cảm thấy đổi lại rồi.

Lê Tiêu ăn mì xong thì đi vào phòng bếp, Giang Nhu ngồi ở trước bếp lò ăn mì. Lê Tiêu buông chén xuống thì nhìn thấy màn thầu bánh bao trên bếp đã được gói ghém xong, dùng vải lụa trắng đã được giặt sạch gói lại, bên ngoài lại gói hai lớp báo, lại dùng sợi len thắt nút lại, bên cạnh là hai hũ tương ớt đã vắt xong.

Lê Tiêu nhìn thoáng qua, sau đó lấy ra một xấp tiền từ trong túi đặt ở trên bếp, nói với Giang Nhu ngồi đối diện: "Chờ anh tới bên kia sẽ gọi điện thoại về, tiền này em giữ mà dùng, không cần tiết kiệm, nhưng đừng cho em trai em."

Khi nói tới đây, nét mặt trên mặt nháy mắt lạnh đi một chút, con ngươi tối đen như mực, "Nếu em đưa tiền cho nó nữa, anh sẽ đánh gãy chân của nó."

Giọng điệu cũng rất lạnh, cũng không giống lời nói giỡn chút nào.

Có thể thấy được sự căm thù đến tận xương tủy với hành vi "cô" từng giúp đỡ em trai khốn kiếp.

Giang Nhu ngẩng đầu nhìn anh, vội vàng cam đoan, "Sẽ không đưa nữa, về sau cũng không lui tới với bên kia."

Vẻ mặt trên mặt người đàn ông dịu đi một chút, "ừ"  một tiếng, nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: "Tháng chín anh sẽ trở về, có việc cứ đi qua bên hàng xóm, anh đã nói một tiếng với người ta rồi."

Giang Nhu gật đầu, cuối cùng nhìn anh nghiêm túc nói một câu, "Anh ở bên ngoài cũng phải cẩn thận, bên ngoài nhiều người xấu, anh… Có mắt nhìn một chút."

Người đàn ông nghe vậy nở nụ cười, vẻ mặt không thèm để ý, "Được rồi, đừng nghĩ quá nhiều."

Cầm lấy màn thầu bánh bao và hủ ớt, trực tiếp xoay người rời đi.

Giang Nhu nhìn dáng vẻ không sao cả của anh, trong lòng càng áy náy, mấy ngày nay ở chung, Lê Tiêu đối xử với cô không xấu.

Nghĩ như vậy, mì cũng ăn không vô nữa, đứng dậy tiến tới phía trước đưa tiễn người, người đàn ông bỏ bánh bao màn thầu và hai hũ tương ớt vào trong túi da rắn, một trước một sau rời đi với Chu Cường, Giang Nhu đi theo ở phía sau tiễn bọn họ đến cửa sân.

Ra khỏi sân, người đàn ông quay đầu lại nhìn thoáng qua, Chu Cường đứng ở bên cạnh anh cười ha hả nói với Giang Nhu: "Chị dâu, đừng tiễn nữa, chúng tôi rất nhanh sẽ trở về."

Giang Nhu gật đầu, vẻ mặt rối rắm nhìn về phía Lê Tiêu, nhịn không được lại dặn dò, "Anh ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận, có chịu thiệt cũng đừng xúc động, thật sự không được thì trở về sớm một chút."

Dừng ở trong mắt Lê Tiêu và Chu Cường, lại biến thành trông ngóng không buông.

Lê Tiêu nhìn cô một cái thật sâu, kéo môi mỏng, "Được rồi, trở về đi."

Xoay người nhấc chân bước đi.

Chu Cường đuổi theo.