Cha mẹ chồng của nguyên thân tuổi tác đã rất lớn, sức khỏe cũng không tốt, không thể xuống đồng làm việc.
Một mình nguyên thân đi làm nông nuôi sống cả nhà, còn phải luôn quan tâm chăm sóc hai bố mẹ già.
Lúc Giang Thủy Tâm còn nhỏ, sức khỏe cũng không tốt lắm, luôn quấy khóc. Nguyên thân rất mệt mỏi, ngày ngày chỉ cần nằm xuống là ngủ, hoàn toàn không biết gì về trạng thái tâm lý của Giang Mộc Tâm.
Giang Mộc Tâm rất hiểu chuyện, cũng chưa bao giờ nói những lời này trước mắt nguyên thân, cô bé giấu hết mọi chuyện trong lòng, càng ngày càng ít nói, tâm tư cũng nhạy cảm hơn.
Giang Bảo Quốc gửi thư về, người vui vẻ nhất chính là Giang Mộc Tâm, cô bé còn từng chạy ra ngoài khoe khoang với những đứa trẻ chế giễu mình từ nhỏ đến lớn.
Cha cô còn sống, cô cũng không phải là một đứa con hoang không có cha. Cha cô là quân giải phóng, hơn đứt cha của bọn chúng. Lúc biết nguyên thân muốn đến Giang Bảo Quốc hay ngày trước, trên mặt Giang Mộc Tâm luôn nở nụ cười.
Giang Mộc Tâm không muốn quay về, kiếp trước cũng vậy. Nhưng Giang Bảo Quốc không cần cô bé, cô bé cũng không lay chuyển được nguyên thân.
Sau khi quay về thôn, chuyện nguyên thân ly hôn với Giang Bảo Quốc đã truyền đi khắp nơi, mọi người càng thêm cười nhạo Giang Mộc Tâm.
Cô bé sống ở quê không mấy vui vẻ, bà Giang vừa nhìn là lại mắng cô bé xui xẻo.
Đám du thủ du thực ở trong thôn vừa nhìn thấy Giang Mộc Tâm là huýt sáo chòng ghẹo, lưu manh côn đồ thì luôn nhìn cô bé với ánh mắt khiến cô sợ hãi buồn nôn.
Nguyên thân rốt cuộc nhận ra được sự nghiêm trọng của chuyện này, lời an ủi của cô ấy chưa từng có tác dụng với tâm trạng tích tụ của con gái.
Lúc Giang Bảo Quốc đến đón, Giang Mộc Tâm không chút do dự theo anh ta đi. Năm đó tuổi của cô bé còn quá nhỏ, suy nghĩ không thấu đáo, chỉ muốn thoát khỏi nơi khiến mình hít thở không thông.
Trước khi lâm chung, Giang Mộc Tâm từng nói với nguyên thân rằng mình ở trong thôn, cảm thấy mỗi ngày đều u ám, nhớ lại thời điểm đó, trong lòng cô chỉ còn lại bóng tối.
Ngu Thanh Nhàn chưa từng trải qua những gì Giang Mộc Tâm đã trải qua, từ nhỏ cô đã được mọi người chiều chuộng yêu thương, người khác vừa nhắc đến cô là chỉ có khen ngợi. Ngu Thanh Nhàn chưa từng gặp phải sự ác ý lớn như Giang Mộc Tâm.
Cô chưa từng làm mẹ, nhưng giờ phút này, trong lòng cô vô cùng chua xót, đến mức cô chỉ muốn rơi nước mắt.
Ngu Thanh Nhàn biết, đó là ảnh hưởng từ ký ức của nguyên thân.
Đặt mình vào hoàn cảnh người ta, nếu cô là Giang Mộc Tâm, từ nhỏ sống trong đủ mọi ác ý để lớn lên, có lẽ lúc đó cô không chỉ trốn tránh đơn giản như thế.
Ngu Thanh Nhàn tiến tới, đưa tay lau nước mắt cho Giang Mộc Tâm:
"Đừng khóc, đừng khóc. Con không muốn về thì chúng ta không về. Mẹ đã đòi cha con hai năm tiền trợ cấp làm phí bồi thường, đợi lấy được tiền chúng ta sẽ rời đi. Con thích thành phố không? Chính là nơi mà chúng ta xuống xe lửa đó, trong tay chúng ta có tiền, mua một căn nhà ở đó, chuyển hộ khẩu vào thành phố, từ nay làm dân thành phố."
"Nếu nhà trong thành phố không dễ mua, thì chúng ta mua một căn ở nông thôn ngoại thành, chúng ta có nhà ở đó, con và Thủy Tâm cũng đến trường học giống Giang Lệ Lệ." Giang Lệ Lệ là cháu gái của trưởng thôn, lớn bằng Giang Mộc Tâm, là một cô bé được cả nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Đăng ký hộ khẩu ở đây chính là điều mà Ngu Thanh Nhàn đã suy tính cả đêm qua. Cô đã sống hơn một trăm năm, không có tiền cũng không sao, vì cuộc sống cô cũng phải cúi đầu.
Nhưng bây giờ trong tay cô không phải không có tiền, có thể sống tốt hơn ai chịu quay về sống cuộc sống khổ sở ngày xưa?
Về phần mẹ Giang Bảo Quốc, liên quan gì đến cô?
Kết hợp với ký ức của nguyên thân trong truyện, cuộc sống mười hai năm sau ngày càng khổ sở, nên cô buộc phải tính toán từ sớm.
Hai mắt Giang Mộc Tâm lập tức sáng ngời:
"Thật không mẹ? Thật sự được chứ?"
"Thật, mẹ đã bao giờ gạt con?" Nguyên thân là một người làm việc đến nơi đến chốn, không qua loa với con trẻ bao giờ.
Đối với yêu cầu của con cái, có thể làm được thì cô ấy sẽ dốc sức thực hiện, không làm được cô ấy sẽ kiên nhẫn nói ra chỗ khó của mình cho con. Cô ấy chưa bao giờ đưa ra một lời hứa hẹn không thể thực hiện được giống các bậc cha mẹ khác.
Cả đời nguyên thân chỉ lừa dối hai đứa con về vấn đề của Giang Bảo Quốc. Nguyên thân còn không làm chuyện lừa trẻ con, thì Ngu Thanh Nhàn đương nhiên càng không lừa hai cô bé.
Giang Mộc Tâm gật đầu rất vui vẻ, nước mắt cũng không chảy ra nữa.
Vui vẻ một hồi, cô bé lại ngập ngừng hỏi:
"Vậy còn bà nội thì phải làm sao?"
"Nếu bà ấy đối xử với các con tốt một chút thì mẹ cũng sẽ để tâm, nhưng bà ấy không tốt với các con. Hơn nữa, mẹ với cha li hôn rồi, bà ấy không còn là mẹ của mẹ nữa."