Chương 10: Nhận tiền

Nhà họ Giang trọng nam khinh nữ, truyền từ đời nọ qua đời kia. Nguyên thân sinh Giang Mộc Tâm xong, vừa cai sữa đã bắt sinh thêm đứa nữa, lúc cô ấy mang thai Giang Thủy Tâm, Giang Mộc Tâm mới được hơn một tuổi.

Giang Thủy Tâm sinh ra, Giang Bảo Quốc đã xuất phát theo quân đội. Bà Giang nhìn thấy lại đẻ thêm một đứa con gái, còn không cho nguyên thân ở cữ.

Giang Thủy Tâm lớn đến thế này mà chưa từng được bà nội bế.

Hai chị em bị ốm, ông bà Giang càng mặc kệ, nếu bảo họ bỏ tiền thì nguyên thân cũng phải bỏ ra thứ có giá trị tương đương để đổi lấy.

Sau khi ông Giang mất thì bà Giang bị liệt, nhưng điều này không trở ngại việc bà ta làm người ta tức điên.

Ngày ngày bà ta ở trong phòng mắng chửi người khác, từ nguyên thân đến hai chị em Giang Mộc Tâm, không ai tránh được, lời nào càng khó nghe thì bà ta càng nói nhiều.

Nhưng nguyên thân vẫn không bỏ mặc bà Giang, chỉ cần bỏ mặc bà ta một chút là mấy người già trong họ rảnh rỗi lại chạy đến làm công tác tư tưởng với ba mẹ con nguyên thân.

Nhà mẹ đẻ của nguyên thân cũng chặt đứt đường lui vì cô ấy không muốn tái giá, vì hai đứa con gái, cô ấy chỉ đành nén giận trước mặt bà Giang.

Hai chị em Giang Mộc Tâm đều không thích bà nội, biết rằng sau này không cần phải chăm sóc bà ta nữa, Giang Thủy Tâm hét lên, cười thành tiếng, hai chị em vừa nhảy vừa kêu ầm lên trong phòng.

Ngu Thanh Nhàn nhóm lửa làm cơm, cô vừa châm lửa, Giang Mộc Tâm đã tới giúp đỡ. Giang Thủy Tâm không cam lòng đứng đằng sau, cũng giành lấy việc nhóm lửa, chia việc rõ ràng với chị, động tác rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã có cơm ăn.

Ăn sáng xong, Ngu Thanh Nhàn cùng Giang Mộc Tâm thu dọn hành lý mang tới, Giang Thủy Tâm thì cầm chổi quét rác.

Nguyên thân dạy dỗ hai chị em, bất kể đến đâu cũng phải sạch sẽ, tuyệt đối không được để người ta dùng mấy câu như "lôi thôi lếch thếch, bẩn thỉu" để mắng mình.

Hai cô con gái vẫn luôn nhớ kỹ.

Ngu Thanh Nhàn thích sạch sẽ, cũng rất mừng vì điều này.

Buổi trưa Giang Bảo Quốc đưa tiền tới, là nhân dân tệ bản đầu tiên do ngân hàng nhân dân phát, tổng cộng có bốn mươi tám tờ, mỗi tờ là một trăm nghìn đồng.

Thời kỳ này không có máy đếm gì, Ngu Thanh Nhàn đếm hai lần thấy đủ tiền rồi, bèn cầm tiền đi vào phòng, để lại Giang Bảo Quốc nhìn nhau với hai chị em Giang Mộc Tâm.

So với Giang Mộc Tâm có tâm tư nhạy cảm, Giang Thủy Tâm cởi mở hoạt bát hơn nhiều. Cô bé tròn mắt nhìn cha, không nói gì.

Giang Bảo Quốc bị cô bé nhìn đến mất tự nhiên:

"Sao cứ nhìn chằm chằm người khác như thế? Không lễ phép gì cả, ngay cả cha cũng không biết gọi."

Tâm trạng của anh ta không tốt, lời nói ra khỏi miệng cũng khó nghe.

Giang Thủy Tâm chưa từng gặp Giang Bảo Quốc, ký ức về anh ta toàn đến từ ông bà nội và mẹ.

Ông bà nội nói cha cô bé là một người rất thông minh, rất tài hoa, là thói đời này trói buộc anh ta, nếu là xã hội mới, cha cô bé chắc chắn có thể kiêu hãnh làm quan rạng rỡ tổ tông.

Mẹ của cô bé nói cha là một người anh hùng bảo vệ quốc gia.

Có điều Giang Thủy Tâm cũng biết cha muốn li hôn với mẹ mình, sau khi li hôn cha sẽ đi cưới người phụ nữ khác. Giang Thủy Tâm cảm thấy làm vậy không phải là anh hùng gì, anh hùng chắc chắn sẽ không vứt bỏ vợ con của mình, giống như chú Lão Mãn trong thôn. Lão Mãn cũng là anh hùng đi đánh nhau bảo vệ Nhiệt Hà, vậy mà chú ấy không vứt bỏ thím Lão Mãn.

Lời như vậy Giang Thủy Tâm nghe rất nhiều, mỗi khi cô bé đánh nhau với trẻ con trong thôn, đám trẻ con kia đánh không lại sẽ nói với cô bé như thế. Giang Thủy Tâm nghe nhiều thành quen, chẳng có cảm giác gì.

"Mẹ con nói sai rồi, cha chẳng phải là anh hùng gì, cha là một Trần Thế Mỹ."

Giang Thủy Tâm từ nhỏ đã ghê gớm, mẹ và chị gái đều rất bảo vệ cô bé. Lúc chín tuổi còn chưa hiểu gì, cô bé đã từng cãi nhau với người phụ nữ nói xấu mẹ mình, gan rất to.

Trong thôn có một ông cụ thích kể truyện, mọi người đều gọi ông là chú Lương Bình. Trước khi tới, Giang Thủy Tâm vừa vặn được nghe ông kể về truyện "Bao Công xử án Trần Thế Mỹ'". Giang Thủy Tâm cảm thấy cha mình ngoại trừ không phái người giết mẹ mình thì chỗ nào cũng có thể đối chiếu với Trần Thế Mỹ được.

"Con nói linh tinh gì đấy? Ai dạy con nói thế?" Là đàn ông, chẳng ai muốn mình bị nói là Trần Thế Mỹ, Giang Bảo Quốc cũng không ngoại lệ.

Giang Mộc Tâm sợ Giang Bảo Quốc đánh em gái, vội vàng kéo cô bé ra sau lưng che chở, mím môi đối chọi lại với anh ta.

Giang Thủy Tâm ló đầu ra khỏi lưng chị, lớn tiếng nói:

"Vốn chính là như thế, con không nói mò!"

"Cha chính là Trần Thế Mỹ! Trần Thế Mỹ công thành danh toại thì vứt bỏ vợ con, cha cũng thế, cha chính là hắn!" Bản lĩnh chọc giận khác người khác Giang Thủy Tâm là hạng nhất.