Chương 46: Kỳ thi

"Còn không phải sao? Lúc đó nó là sinh viên trường Demar Cáp Thị chúng ta, nếu không vào thời buổi loạn lạc, hiện giờ nó đã là một học giả rồi." Bà Lục có chút tiếc nuối: "Ông nội cháu ấy, là tú tài triều Thanh, lúc còn sống ông tiếc nuối nhất là không thi đỗ cử nhân. Hôm Thanh Yến thi đậu trường Demar, ông ấy còn vui vẻ uống thêm mấy chén rượu."

Trường Demar là trường do người Anh mở, sau đó gặp phải chiến tranh loạn lạc, các giáo viên dẫn theo học sinh đi kháng Nhật, các giáo viên người Anh thì về nước.

Văn Thanh Yến theo chân giáo viên gia nhập quân đội, trường của họ có hai trăm giáo viên và học sinh ra trận, hiện giờ mười chỉ còn một.

"Có điều bây giờ cũng không tệ, chiến tích của nó như vậy là đủ rồi, hai tháng trước chú của cháu còn nói Thanh Yến thành tài như thế, ông ấy hai năm mươi xuống đất, cũng mang mặt đi gặp liệt tổ liệt tông rồi."

Ngu Thanh Nhàn hiểu được suy nghĩ của ông Văn và bà Lục. Thế gia trong giới người phàm rất nhiều quy củ, con cháu nông thôn bình thường nếu muốn trở nên nổi bật, ngoại trừ được các đại môn phái của Tu Chân Giới lựa chọn ra, thì chỉ còn con đường là học hành.

Hai người bận rộn trong phòng bếp, hai chị em Lục Mộc Tâm cũng thức dậy, đầu tiên là chào hỏi bà Lục, sau đó mới đi rửa mặt, đợi hai chị em rửa mặt xong thì mì cũng làm xong rồi.

Mì trứng gà cà chua, bất kể là màu sắc hay mùi vị đều tuyệt hảo. Ngu Thanh Nhàn bảo Lục Mộc Tâm gọi hai cha con ông Văn tới ăn cơm.

Hai cha con ông Văn cũng không từ chối.

Hơn nửa tháng nay, hai nhà ăn cơm chung thế này rất nhiều lần rồi.

Đối với chuyện của Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến, hai nhà đều biết rõ trong lòng, nhưng không ai nói ra cả.

Ăn cơm xong, bà Lục ở lại dọn dẹp, Ngu Thanh Nhàn dẫn hai đứa trẻ đến trường, Văn Thanh Yến cũng đi bên cạnh.

Thành tích hiện giờ của Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đều không tệ, hai đứa trẻ không hề lo lắng.

Dọc đường đi Lục Thủy Tâm còn quấn lấy Văn Thanh Yến nói chuyện ríu rít không ngừng, cô bé thích nghe kể chuyện, Văn Thanh Yến lại có trí thức uyên bác, kể chuyện hay hơn chú Lương Bình rất nhiều.

Lần này anh kể chuyện "Võ Tòng đánh hổ", kể đến cuối cùng, ngay cả Ngu Thanh Nhàn cũng bị câu chuyện của anh thu hút.

Kể một đường từ nhà đến trường học, Văn Thanh Yến nói với hai chị em Lục Mộc Tâm:

"Lần này nếu các cháu thi tốt, có thể lên trung học Tây Thành, thì chú sẽ thưởng cho các cháu một quyển truyện tranh Tây Du Ký."

Trường cấp hai Tây Thành là trường tốt nhất ở khu Tây Thành Cáp Thị, Văn Thanh Yến lúc trước đã học ở đây.

Hai chị em Lục Mộc Tâm chưa bao giờ có một món đồ như vậy, nhất thời hào hứng:

"Thật không ạ, chú Văn?"

"Thật, đã có lúc nào chú lừa hai cháu chưa?" Văn Thanh Yến hứa hẹn.

Lục Thủy Tâm vui mừng kêu lên thành tiếng:

"Chú Văn, chú mau chuẩn bị truyện tranh đi."

Nói vậy chứng tỏ cô bé rất tự tin với việc thi đỗ vào trường trung học Tây Thành.

"Được, không thành vấn đề, vỗ tay để thề nào."

Văn Thanh Yến lần lượt vỗ tay với hai chị em, hai chị em đều rất thích thú.

Lúc này có mấy bạn học cùng trường gọi hai cô bé, chúng tạm biệt hai người lớn rồi chạy đi.

Chỉ còn lại Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến.

Hôm nay Văn Thanh Yến xin nghỉ, không cần đi làm.

Anh nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nghe nói rạp chiếu phim đang chiếu một bộ phim mới, có muốn cùng nhau đi xem không?"

Hai người đã mờ ám một thời gian dài như vậy, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy quan hệ của hai người cũng nên tiến triển thêm một bước, bèn gật đầu đáp:

"Được."

Rạp chiếu phim mở ở cạnh tòa nhà bách hóa tổng hợp, họ đi về phía đấy.

Cửa rạp chiếu phim có bán hạt dưa, Văn Thanh Yến nhớ đồng đội từng nhắc tới, cho nên đi đến mua một cốc, sợ lát nữa khát nước, anh lại vào tòa nhà bách hóa bên cạnh mua hai chai nước ngọt.

Nước ngọt đựng trong chai thủy tinh, vừa mới lấy từ trong thùng ra vẫn còn mang theo hơi nước, uống một hớp cảm thấy lạnh đến tận tim.

Giờ này không mấy ai đến xem phim, Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến ăn ý ngồi phía sau, không lâu sau bộ phim bắt đầu chiếu.

Ngu Thanh Nhàn chưa bao giờ xem phim điện ảnh, cô xem rất nhập tâm, còn vừa xem vừa cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa để vào trong tờ báo được cuốn thành hình cái phễu.

Bộ phim rất đặc sắc, nhưng nửa đoạn sau không ai có tâm tư xem tiếp, bởi vì chẳng biết từ lúc nào Văn Thanh Yến đã cầm tay Ngu Thanh Nhàn.

Xúc cảm tay của đàn ông và tay của phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Đó là cảm giác thô ráp, ấm áp, to lớn. Tim Ngu Thanh Nhàn lập tức đập rất nhanh, đây là cảm giác cô chưa từng trải qua.

Vành tai Văn Thanh Yến bất tri bất giác đỏ ửng lên, nụ cười trên mặt còn lớn hơn cả nhân vật trong phim, trong lòng anh vô cùng vui vẻ, giống như một khắc sau nỗi vui vẻ này sẽ phá lồng ngực chui ra.

Đến khi nhạc kết thúc phim vang lên, các đồng chí khác trong rạp chiếu phim đứng dậy rời khỏi, người ngoài đều đi hết sạch, nhưng Văn Thanh Yến không có dấu hiệu định đứng lên ra về.

Ngu Thanh Nhàn liếc nhìn ánh đèn trên màn hình, Văn Thanh Yến vẫn còn đang cười ngây ngô.

Cô cũng mỉm cười lắc lắc bàn tay đang được cầm lấy:

"Hết phim rồi, đi thôi."

Văn Thanh Yến như người vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng:

"A, đi thôi."

Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, hai bàn tay vẫn chưa tách nhau ra, mà bất giác đổi thành mười ngón tay đan chặt.

Thời gian còn sớm, bởi vì chưa đến giờ ăn cơm, bên ngoài trời cũng bắt đầu nắng lên, Văn Thanh Yến đi sang phía bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, che nắng cho cô:

"Chúng ta đi vào dạo cửa hàng bách hóa đi.

Ngu Thanh Nhàn cũng đang có ý đó:

"Đi thôi."

Hai người đi vào tòa nhà bách hóa, tầng một là cửa hàng bách hóa tổng hợp, liếc mắt nhìn toàn là đồ dùng hằng ngày. Lúc này vẫn chưa thể tự chọn hàng hóa, đằng sau từng dãy quầy hàng là giá để hàng, hàng hóa đều được bày ngay ngắn trên kệ trưng bày.

"Đồng chí, xem kem dưỡng da đi."