Chương 41: Gừng ngâm giấm

Nói đến đây chị Lý không nhịn được cười:

"Con dâu tương lai của chị ăn một lần, rất thích, lần này bảo chị ngâm nhiều một chút để cô bé mang về cho cha mẹ ăn thử."

Trong nhà con dâu tương lai của chị Lý có nhiều người làm quan làm lính, địa vị xã hội của họ cao hơn nhà chị một chút, trước mặt họ chị Lý luôn cảm thấy tự ti.

Cảm giác này cũng giống như nhà mình chẳng lấy ra được cái gì.

Lần này con dâu tương lai của chị thích món gừng ngâm, chị Lý vô cùng vui mừng.

Hằng năm, vừa vào hè là chị Lý lại ngâm gừng ăn, cũng không phức tạp, chỉ là gừng thái lát phơi nắng cho khô, thêm giấm, dầu, đường là được.

Có điều trước đây làm không ngon như lần này.

Ngu Thanh Nhàn đưa tới khá nhiều giấm, chị thấy mọi người đều thích ăn nên ngâm thêm một chút, cũng là cách làm ấy, nhưng bây giờ lại ngon hơn lúc trước.

Chị Lý suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thứ khác là giấm.

"Vậy cũng tốt." Ngu Thanh Nhàn hay vào thành phố, hai người thường xuyên gặp nhau, cô cũng biết thái độ của chị Lý đối với con dâu tương lai.

Chị Lý lấy tiền từ trong túi áo ra, hai người đùn đẩy một phen, cuối cùng Ngu Thanh Nhàn vẫn nhận tiền.

Ở nhà chị Lý một lúc, Ngu Thanh Nhàn tạm biệt ra về.

Cô còn chưa kịp nấu cơm, Văn Thanh Yến đã sang, trong tay anh còn cầm một bát mì trộn tương.

Bên trên vắt mì trắng tinh có rắc dưa chuột thái sợi, một muôi thịt băm và nước tương lần lượt đặt bên cạnh, còn có ít cà rốt thái sợi màu đỏ lẫn vào.

Nhìn màu sắc đã biết mùi vị chắc chắn không tệ.

Ngu Thanh Nhàn đói từ sáng đến giờ, lúc này thấy mì thì càng đói hơn.

Văn Thanh Yến sầm mặt lại:

"Nghe nói chồng cũ của cô đánh cô?"

Ngu Thanh Nhàn kinh ngạc:

"Làm sao anh biết?"

Văn Thanh Yến nói:

"Hôm nay mọi người đều đến ban vũ trang họp, tôi nghe công an Lương nói."

Đầu thập niên 50, ban vũ trang trực thuộc quân đội địa phương, được hưởng biên chế quân nhân, trong lúc hành động luôn có công an tham gia. Là lão đồng chí, cũng là đồn trưởng đồn công an Tây Thành, công an Lương cũng đến.

Công an Lương đến muộn một chút, các đồng nghiệp hỏi thì ông ta kể lại chuyện này.

Văn Thanh Yến nghe xong biết ngay ông ta nói đến Ngu Thanh Nhàn và Giang Bảo Quốc.

Tuy biết Ngu Thanh Nhàn lợi hại, nhưng còn chưa thấy người về, anh vẫn luôn lo lắng.

Ngu Thanh Nhàn gật đầu:

"Không có, hôm nay ngay cả góc áo của tôi anh ta cũng không động tới được. Còn anh ta thì bị trúng khá nhiều đòn."

Ngoại trừ trên mặt, trên người Giang Bảo Quốc cũng bị khá nhiều nội thương.

Ngu Thanh Nhàn đánh nhau rất có kinh nghiệm, lần này Giang Bảo Quốc trở về dăm bữa nửa tháng chưa chắc đã khỏi hết, hơn nữa đảm bảo anh ta đi bệnh viện cũng không khám ra được chỗ bị thương.

Văn Thanh Yến mờ mịt quan sát cô từ trên xuống dưới, thấy cô thực sự không sao rốt cuộc mới yên tâm.

"Muộn lắm rồi, mau ăn đi." Văn Thanh Yến nói xong, lại bổ sung một câu: "Trong nhà vẫn còn, không đủ thì lấy thêm một bát."

"Đủ rồi, đủ rồi." Mì trộn tương không dễ chuyển sang bát khác, Ngu Thanh Nhàn mang thẳng vào phòng bếp ăn.

Trong phòng bếp có một cái bàn, bình thường ba mẹ con không muốn vào nhà thường ăn luôn ở đấy.

Lúc Ngu Thanh Nhàn ăn cơm, Văn Thanh Yến cũng không nhàn rỗi, anh kiểm tra một vòng quanh sân, sau đó tìm việc để làm.

Trong đống củi có rất nhiều củi mà hai chị em Lục Mộc Tâm đã nhặt về vào lúc cuối tuần, đa số còn chưa chẻ ra.

Hôm nay phải đi họp nên Văn Thanh Yến mặc quần áo công sở.

Buổi trưa nóng, anh cởi áo khoác quân phục ra, bên trong là áo sơ mi trắng.

Áo sơ mi trắng được xắn lên khuỷu tay, tạo thành sự đối lập rõ ràng với màu da bánh mật của anh, trong lúc chẻ củi, cơ bắp nổi lên, có mỹ cảm thuộc về sức mạnh.

Cửa phòng bếp đối diện với lều để củi, Ngu Thanh Nhàn vừa ăn vừa nhìn cảnh này.

Tuy cô chưa từng yêu đương, nhưng chưa ăn thịt heo cũng biết heo chạy như thế nào, đêm qua muộn như thế Văn Thanh Yến còn sang sân sau ngồi trên tảng đá uống rượu với cô, không phải là có ý với cô hay sao?

Ngu Thanh Nhàn cũng không quá để ý đến chuyện yêu đương.

Hơn nữa sau lần rung động duy nhất bị bóp chết từ trong trứng nước, cô không còn gặp ai có thể khiến mình động lòng được nữa.

Cô đối với loại tình cảm này, thà thiếu còn hơn chọn bừa, mà sinh mệnh cô cũng rất dài, trong thời gian dài đằng đẵng như thế kiểu gì cũng sẽ gặp được.

Tu sĩ trong Thanh Vân Giới đại đa số đều xinh đẹp tuấn tú, nhưng người có khí chất sắc sảo chững chạc như Văn Thanh Yến thì rất ít. Tướng mạo, khí chất của anh khác hoàn toàn so với Phật tử khiến cô lần đầu động lòng kia, nhưng cô không cảm thấy phản cảm đối với anh.

Cô cảm thấy nếu Văn Thanh Yến bằng lòng, cô cũng rất vui vẻ làm việc nam nữ hoan ái tôi tình anh nguyện với anh, sau đó họ bồi dưỡng ra tình cảm thì cứ thế kết hôn theo tự nhiên, cô cũng không cảm thấy ghét bỏ,

Trên bếp lò đặt một ấm nước sôi để nguội, Ngu Thanh Nhàn tìm một chiếc cốc để tiếp khách, rót một cốc nước cầm ra cho Văn Thanh Yến.

"Nào, uống chút nước."

Chỉ mất một lát, Văn Thanh Yến đã chẻ được khá nhiều củi, anh bỏ rìu xuống, nói một tiếng cảm ơn, sau đó cầm cốc nước uống ừng ực, yết hầu cũng cuộn lên xuống theo động tác uống nước.

Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy, bỗng nhiên muốn sờ một cái.

Văn Thanh Yến uống nước xong, đưa cốc cho Ngu Thanh Nhàn, lại cầm lấy bát đựng mì trong tay cô.

Anh sắp xếp lời lẽ một chút, sau đó nói:

"Nếu trong nhà có việc gì không làm được, thì cô qua gọi một tiếng, đợi tôi đi làm về sẽ sang làm giúp."

Anh nói câu này cứ như họ đã có gì rồi vậy.

Ngu Thanh Nhàn bỗng nhiên muốn cười, lại nhớ tới lúc trước nói chuyện phiếm với bà Lục, bà Lục kể những chuyện còn trẻ, hồi đó ông Văn lấy lòng bà, cứ rảnh rỗi là lại chạy sang nhà bà.

Anh trai bà là một người thích đùa giỡn, ông Văn vừa sang là sai ông ấy đi dọn hố xí, tắm cho heo.