Chương 10: [Thập Niên 90] Tôi Có Thể Nghe Thanh Âm Của Hung Khí

Một trăm tệ không phải là một số tiền nhỏ vào thập niên 90, Lâm Tuyên Hoà rất nhanh liền xách túi bé túi lớn về nhà.

Nhà họ Lâm toạ lạc ở con ngõ đẹp nhất Tân Thị.

Trong vài thập kỷ tới, giá nhà đất ở đây sẽ lên tới sáu-bảy mươi nghìn một mét vuông.

Bước trên con đường lát đá xanh, ngửi mùi ấm ướt. Cuối cùng Lâm Tuyên Hoà cũng có cảm giác như mình đang ở thập niên 9.

Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, cuối cùng cô cũng đến trước cửa nhà họ Lâm- một tòa nhà ba tầng.

Cửa nhà họ Lâm còn sang trọng hơn cửa nhà hàng xóm.

Lâm Tuyên Hoà lấy chìa khóa ra, mở cửa bước vào.

Vừa vào cửa liền gặp Triệu Thục Giai mặc bộ đồ ngủ bằng lụa.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Lâm Tuyên Hoà tỏ ra thờ ơ, nhưng Triệu Thục Giai lại có chút xấu hổ.

Bà không được tự nhiên mà kéo quần áo xuống, cười cứng ngắc nói: “Về rồi đấy à?”

Lâm Tuyên Hoà liếc nhìn Triệu Thục Giai, bình tĩnh hạ ánh mắt xuống.

Triệu Thục Giai coi nguyên chủ là người ngoài, đương nhiên bà sẽ cảm thấy không thoải mái khi chỉ mặc bộ đồ ngủ trước mặt cô.

Nhưng nguyên chủ là con gái ruột của bà ta.

Nguyên chủ tên thật là Khuê Tuyên Hoà, vừa mới sinh ra đã bị người ta trộm ở bệnh viện. Sau đó được nhà họ Khuê nuôi dưỡng. Nhà họ Lâm bị mất con gái, tìm kiếm tứ phương mà không thấy con mình đâu. Để giảm bớt nỗi đau, họ đã nhận nuôi một cô gái khác.

Nhưng số phận lại rất thích trêu đùa con người, vào năm nguyên chủ 20 tuổi lại bất ngờ tương ngộ với nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm của cải phong phú liền đem nguyên chủ về nuôi nấng. Nhưng rất nhanh họ đã phát hiện hành vi của con gái ruột mình rất thô tục.

Họ không khỏi so sánh nguyên chủ và con gái nuôi. Càng nhìn nhau càng thấy con gái nuôi tốt hơn, hình như cũng không thích nguyên chủ.

Dần dần, người chủ ban đầu trở thành một nhân vật bị gạt ra ngoài nhà họ Lâm.

Xét theo thời gian, Nguyên chủ đã về nhà họ Lâm được hơn một tháng.

Trong suốt hơn một tháng này, có thời gian nguyên chủ liền ở lại ký túc xá, rất hiếm khi mới về nhà họ Lâm.

Có thể nói Triệu Thục Giai cực kỳ xấu hổ khi nhìn thấy Lâm Tuyên Hoà.

“Tuyên Hoà đã về rồi đấy à?” Triệu Thục Giai lấy lại tinh thần, cực kỳ miễn cưỡng mà cười nói: “Sao không nói trước với mẹ một tiếng để mẹ mua thêm ít thịt về.”

Mối quan hệ của nguyên chủ và Triệu Thục Giai giống hệt nhau, Lâm Tuyên Hoà chẳng có tâm tình gì mà đi giữ gìn cái mối quan hệ mẹ con này.

Theo lý thuyết mà nói, nguyên chủ thất lạc tận hơn hai mươi năm mới về nhà họ Lâm thì người nhà họ Lâm phải yêu thương nguyên chủ vô cùng mới đúng. Nhưng trong mắt Triệu Thục Giai, nguyên chủ chỉ có điểm không tốt.

Nguyên chủ nhớ mãi trong lòng cái lần đầu tiên cô ấy ăn cơm ở nhà họ Lâm. Lần đó vì lâu rồi cô ấy chưa được ăn đùi gà nên mới ăn ngấu nghiến mấy miếng, ánh mắt Triệu Thục Giai nhìn cô ấy liền thay đổi.

Triệu Thục Giai không thể nào tiếp thu đứa con gái “thô bỉ” như vậy được, nguyên chủ liền bắt đầu trốn tránh Triệu Thục Giai, mà Triệu Thục Giai cũng chưa bao giờ chủ động tiến thêm một bước về phía nguyên chủ.

Rõ ràng là mẹ con máu mủ ruột già, thế mà mối quan hệ hai người còn chẳng bằng hàng xóm thân thiết với nhau.

Thậm chí, Lâm Tuyên Hoà còn nghe thấy trong giọng nói của Triệu Thục Giai có vẻ đau khổ, bất lực. Bà rõ ràng không muốn nhìn thấy con gái mình quay lại.

Tuy nhiên, Lâm Tuyên Hoà không quay lại để có quan hệ với nhà họ Lâm.

Cô chỉ có muốn phá án kiếm tiền, vì nhà họ Lâm gần Cục Cảnh Sát nên cô mới trở về.

Lâm Tuyên Hoà khách khí nói: “Con sẽ tự mình giải quyết cơm chiều, không phiền tới ngài.”

Dứt lời, Lâm Tuyên Hoà liền xách theo túi lớn túi nhỏ lên trên tầng.

Chỉ để lại Triệu Thục Giai vẫn còn đang sốc bị bỏ lại ở tầng một.

Đứa con gái này của Triệu Thục Giai, không chỉ có không hiểu lễ nghĩa, lúc thấy bà cũng vâng vâng dạ dạ, thật sự không thể so sánh được với con gái của nhà giàu. Nhà họ Lâm của họ cũng được coi là có chút danh tiếng ở Tân Thị, bà có hai trai hai gái, người này xuất sắc hơn người kia, thế mà con gái ruột lại có loại đức hạnh này.