Chương 14: Bùi San San cảm thấy Khương Nhiễm có khả năng là điên rồi

Chương 14: Bùi San San cảm thấy Khương Nhiễm có khả năng là điên rồi

Thậm chí đến người có thể giúp, cô cũng đã nghĩ đến rồi chính là Bùi San San và Bùi Dương còn về việc Bùi San San hay Bùi Dương có đồng ý hay không Khương Nhiễm cũng không để tâm, nếu họ không đồng ý thì cô trực tiếp dùng đến vũ lực là được.

Bất quá Khương Nhiễm cảm thấy họ sẽ đồng ý thôi Bùi gia trong nhà có lương thực nhưng đa số chỉ toàn là lương thực phụ, chỉ có một ít lương thực tinh phần lương thực tinh đó thường dùng để cho nguyên chủ và Bùi Cảnh ăn.

Muốn dùng để buôn bán chưa nói gì khác chỉ nói đến số lượng dùng cho một thời gian thì thật sự không đủ, cho nên cô tạm đễ chuyện đi mua chén đũa ra sau cô liền đi đến tiệm gạo.

Mua Một túi gạo trắng cũng phải mua cả bột mì nên cô mua mỗi loại một túi mà một túi trung bình là một trăm cân.

Sau đó cô liền đi chén đũa, mua thêm dầu, muối, đường, tương, giấm và cả rượu gạo, cũng phải mua cả thịt cô mua một khối thịt to nạc mỡ đen xen xong bọn họ liền có thể đi về nhà.

Mua đồ quá nhiều chỉ dựa vào một mình Khương Nhiễm và Bùi San San khiêng về là chuyện không thể nào.

Cũng may trên huyện có xe bò của các thôn, năm mao tiền liền có thể ngồi xe bò trở về.

Xe bò có thể đưa họ đến tận cửa nhà đỡ phải mất công tốn sức mất thời gian tự mình đem về.

Ngồi đằng sau xe bò Khương Nhiễm cuối cùng cũng có thể thờ phào nhẹ nhõm một hơi, trước đó khiêng quá nhiều đồ toàn thân chỉ có thể dựa vào sự kiên trì bây giờ cuối cũng cũng được thả lõng cô thấy cả người mình không còn chút sức lực nào.

Khương Nhiễm dựa vào túi gạo chậm rãi nhắm mắt, tuy rằng rất mệt nhưng dù sao đây là ở trên xe bò của người khác Khương Nhiễm cũng không dám ngủ mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.

Khương Nhiễm đã nhắm mắt cho nên không biết Bùi San San cùng Bùi Cảnh cú thừ người ra nhìn chằm chằm cô không thèm chớp cả mắt.

Lúc này trong đầu Bùi San san chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Khương Nhiễm đây là bị điên rồi sao!

Mua nhiều đồ như vậy tiêu một lúc cả một đống tiền không phải điên thì là gì cơ chứ! Hai cái nồi sắt bốn mươi đồng, một túi gạo mười lăm đồng, túi bột cũng mười lăm đồng, chỉ mới có ba món đồ mà đã bảy mươi đồng rồi.

Hơn nữa cô còn mua thêm chén đũa các loại gia vị cũng đi hết hai mươi đồng còn có cả khối thịt mỡ nạc đan xen kia một cân là bốn đồng năm mao, mười cân đó chính là bốn mươi đồng năm mao.

Với cả lúc nãy bọn họ ăn bữa cơm kia là một đồng chín mao, cho nên tính tổng từ trên xuống dưới nãy giờ chỉ nữa buổi chiều mà Khương Nhiễm đã dùng hết chín mươi sáu đồng bốn mao tiền.

Lúc chưa tính tổng số tiền Bùi San San cảm thấy có lẻ Khương Nhiễm điên rồi giờ tính ra số tiền Bùi San San cảm thấy hô hấp của mình có chút ngưng trệ.

Bùi San San biết trong tay Khương Nhiễm có tiền nhưng bình thường Khương Nhiễm không hay mua đồ vật lâu lâu cô mới mua một ít đồ ăn vặt cũng không tốn bao nhiêu tiền cả.

Cho nên Bùi San San liền cảm thấy Khương Nhiễm đang để dành tiền chuẩn bị sau này lo cho Bùi Cảnh, nói thế nào thằng bé cũng là con trai ruột của cô.

Nhưng hiện tại chỉ với một buổi chiều mà Khương Nhiễm đã tiêu hết gần một trăm đồng.

Trong tay Khương Nhiễm liệu còn tiền hay không!

Còn thì còn bao nhiêu?

Cô lần này mua nhiều như vậy chờ khi ăn hết tất cả có phải là muốn tiếp tục mua nữa hay không? Dọc đường đi Bùi San San cứ miên man suy nghĩ còn chưa tới nhà cô ta đã cảm thấy đầu óc ong ong cả lên.

Bùi Cảnh cũng vẫn luôn chăm chú theo dõi Khương Nhiễm nhưng trong mắt thằng bé chỉ có sự tò mò mà thôi.

Mấy đứa bé rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác đồi với chúng nó, bên cạnh nó chỉ cần có người thay đổi thái độ dù cho là rất nhỏ thì chúng cũng có thể cảm nhận được.

Càng đừng nói đến Bùi Cảnh là đứa bé thông minh nó có thể cảm nhận được hôm nay thái độ của Khương Nhiễm đối với nó rất khác với mọi khi, cho nên Bùi Cảnh liền sinh ra cảm giác tò mò.

Xe bò tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng xo với đi bộ thì nó nhanh hơn nhiều, ngay lúc Khương Nhiễm cảm thấy mình sắp ngủ gục đến nơi thì liền nghe thấy xung quanh có tiếng người nói chuyện.

“ Kia không phải là Khương Nhiễm sao? Còn có cả Bùi San San và Bùi Cảnh nữa đây là đang làm gì á?”

“ Mới đi đâu về mà đi xe bò trên xe còn có cái gì nữa kìa”

“ Đây chắc là mới đi mua đồ về? Sao lại mua nhiều đồ vậy cơ chứ”

“ Không nghĩ tới Bùi gia lại có tiền như vậy, vậy lúc trước không nhìn ra!”

“ Tôi còn thấy trên xe có một miếng thịt to như này, thịt nhiều như thế thì ăn bao giờ mới hết đây”