Chương 13: Nồi sắt
Một mảnh thịt mà Bùi San San phải gắp đến ba lần mới được, ăn xong cô ta cũng không dám gắp tiếp, Khương Nhiễm nhìn thấy Bùi San San như vậy liền dứt khoát xin chủ tiệm thêm một cái chén , đem cơm chia làm hai phần cho Bùi Cảnh và Bùi San san
Một chén cơm cũng không nhiều chia làm hai chén mỗi người một ít, nhưng cách đây hai tiếng trước mới ăn mì xong giờ hiện tại hai người cũng không cảm thấy quá đói, chia hai người mỗi người một nữa lại vừa đủ ăn.
Bùi San San nhìn chén cơm trước mặt mình lại nhìn Khương Nhiễm do dự một hồi cuối cùng cô ta cũng hỏi: “ Vậy còn chị thì sao”
“ Chị ăn mì”
Cô còn đang đợi món mì thịt thái sợi lên đây này, vừa nói xong chủ quán liền đem mì lên, chén rất lớn lượng mì vừa đủ
Mặt trên phủ đầy rau xanh cùng với thịt đã cắt nhỏ, hơi nóng bốc lên nghi ngút, hương thơm nồng nặc bay ra.
Không thể không nói đồ ăn lúc này mới là thứ thực tế nhất cũng không quá chú ý đến đẹp hay không mà quan trọng nhất là phải ăn cho no bụng. Nếu hương vị đậm đà lại càng được mọi người hoan nghênh.
Ba người cùng nhau ăn chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn đều đã được chén sạch sẽ, ăn uống no nê Khương Nhiễm liền đi thanh toán tiền.
Thịt hầm là tám mao tiền, khoai tây thái sợi là ba mao, mì thịt thái sợi một chén sau mao, một chén cơm hai mao tiền. Tổng hết là một đồng chín mao tiền.
Một đồng chín mao cho ba người ăn no khương Nhiễm cảm thấy rất đáng tiền, nhưng quay lại nhìn Bùi San san thì thấy khuôn mặt cô ta đầy đau đớn
Hiển nhiên đối với Bùi San San bữa cơm này thật sự rất mắc và không đáng lắm, Bùi gia lấy việc làm đồng để sinh sống, mấy năm nay mới mở tài sản theo hộ đất ai nhà nấy trồng sau đó thu lương thực tự bán kiếm tiền.
Ngày thường mua dầu kim chỉ hay vãi may quần áo đều phải trông chờ vào trứng của côn gà mái đẻ.
Một trái trứng gà có thể bán được một phân tiền, trong thôn có người đổi trứng gà lấy tiền thật sự không ít nhưng Bùi gia nuôi mấy con gà không phải ngày nào cũng có thể nhặt trứng, lại không có khả năng đem tất cả trứng đó đi bán hết.
Nguyên chủ một ngày đã ăn mấy trứng rồi, Bùi gia có thể không ăn nhưng Bùi Cảnh còn nhỏ cần bổ xung chất dinh dưỡng mỗi ngày liền ăn một quả.
Nghĩ đến hoàn cảnh của Bùi gia Khương Nhiễm cũng có thể hiểu được tâm biểu hiện của Bùi San San, chờ khi cô bắt đầu buôn bán kiếm ra tiền lời rồi lúc đó Bùi San San sẽ không cảm thấy đau lòng về bữa ăn nữa.
Ăn xong chầu cơm này Khương Nhiễm đối với đồ ăn ở huyện thành cũng có cái nhìn tổng quan, cô cũng đã biết mình nên làm cái gì rồi.
Mở cửa hàng bán đồ ăn là chuyện chắc chắc cô sẽ làm nhưng bây giờ chư phải lúc.
Tài chính trong tay cô có hạn, Khương Nhiễm cũng chỉ có thể tạm thời dẹp giấc mộng của bản thân qua một bên.
Trong nhà có một chiếc xe đẩy, thường dùng để kéo lương thực dùng trong những hôm thu hoạch lương thực, thời gian còn lại đa phần đều để trống, vừa vặn có thể dùng để kéo đồ vật.
Xe đã có bây giờ chỉ thiếu một cái bếp lò cùng nồi nấu cơm, nồi sắt và chén đũa. Nhà bếp bùi gia dùng một loại bép thổ cũ, nồi trực tiếp nằm ở trên bếp không thể lấy ra được nên chỉ có thể mua cái khác
Nếu là mấy năm trước muốn mua nồi sắt thì ngoài tiền ra bắt buộc phải có phiếu công nghiệp mới được
Nhưng mấy năm gần đây cải cách mở ra chính sách đã nới lõng hơn trước rất nhiều, chỉ cần có tiền thì vẫn có thể mua được nồi sắt.
Đi dạo một vòng bách hóa Khương Nhiễm lựa chọn rất lâu mới quyết định mua một cái nồi
Cái nồi này không thể so với cái nồi của Bùi gia nhưng đối với Khương Nhiễm mà nói vậy là đã quá đủ dùng rồi.
Trừ bỏ nồi sắt cô còn muốn mua thêm môt cái nồi nhôm. Nồi nhôm sử dụng sẽ dễ hơn nồi sắt một chút, cả hai nồi hết tổng bốn mươi đồng
Bùi San San nhìn Khương Nhiềm tiêu bốn mươi đồng trong chớp mắt mà đau hết cả lòng
Là bốn mươi đồng đấy aaaaaaaaaaa!
Mặc kệ biểu cảm của Bùi San San Khương Nhiễm đem hai cái nồi bỏ vào trong xọt sau đó tiếp tục đi xem chén đũa.
Khương Nhiễm đã nghĩ kĩ buổi sáng ở huyện bán bánh bao cùng với cháo, giữa trưa bán mì sợi cùng cơm, đến tối thì bán xủi cảo bánh rán hành, bán cả thức uống là rượu gạo bên trong ngâm thêm hoa sứ hoặc là trứng tráng hành.
Bán như vậy có thể kiếm tiền nhanh chóng, nhưng xem ra có chút mệt, sáng sớm liền phải đi đến huyện tới tối khuya mới có thể về nhà.
Nhưng biết làm sao đưỡc hiện giờ cô quá nghèo, đã nghèo mà còn sợ mệt thì sẽ mãi nghèo mà thôi.
Khương Nhiễm không nghĩ đến việc mình sẽ mai nghèo nên cô cũng không sọ mệt, nhưng một mình cô mà làm cả ngày quần quật thì cũng không ổn lắm cẩn phải kiếm thêm tầm hai người giúp đỡ nữa mới ổn.