Chương 11: Khảo sát môi trường xung quanh là rất quan trọng
Nhìn thấy bên đường có tảng đá cô liền đi quá đó nghĩ ngơi, lấy nước ra uống từng ngụm một thở hổn hển.
Mặc dù bây giờ Khương Nhiễm không thể nhìn thấy khuôn mặt của bản thân nhưng cô có thể tưởng tượng ra bây giờ mình trông như thế nào, chắc chắn là mặt đỏ như đít khỉ, mô hôi đổ đầy cả mặt. Cộng với khuông mặt đầy mụn toàn là thịt không rõ ngu quan nghĩ đến thôi cũng đã thấy cay mắt.
Khương Nhiễm nghĩ không sai, bây giờ khi Bùi San San nhìn vào khuôn mặt của cô liền cảm thấy cay cả mắt cả khuôn mặt của cô ta đều nhăn cả lại.
Nhưng cô ta biết Khương Nhiểm rất ghét việc bị người ta nói mình béo càng ghét những người nhận xét cô xấu. Mặc kệ trong lòng Bùi San San nghĩ gì nhưng trên mặt cô ta lại không dám biểu lộ ra.
Khương Nhiễm nghĩ ngơi một lát thấy ổn rồi liền bắt đầu đứng lên đi tiếp, Bùi San san thấy vậy liền lặng lẽ nắm tay Bùi Cảnh đi theo sau.
Thật vất vả mới lên được tới trên huyện, Khương Nhiễm liền thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng tơi, cô khổ quá mà.
Khương Nhiễm trước khi xuyên sách cũng đã coi không ít bộ phim về thời đại này nên cô cũng có thể nói là biết đôi chút về huyện thành ở thập niên 80 này.
Nhưng khi tận mất quan cảnh huyện thành rồi thì cô cảm thấy trong phim vẫn hơi cường hóa một chút so với huyện thành thập niên 80 ngoài đời.
Bùi San San thấy Khương Nhiễm cứ đứng mãi ở đó không đi trong lòng hiếu kì miệng nhanh hơn não liền hỏi: “ Chị đang xem cái gì”
Lời vừa nói ra Bùi San San có chút hối hận tại sao cô ta lại hỏi ra chứ, này thì miệng nhanh hơn não, cô ta nghĩ Khương Nhiễm sẽ phát cọc rồi trả lời: ‘ tôi muốn nhìn cái gì thì nhìn cô quản được à’
Trong lòng đã dự đoán như vậy nhưng không ngờ Khương Nhiễm lại mở miệng nói; “ Cũng không có gì”
Bùi San san nghe vậy hai mắt trừng lớn tuy ý tứ cũng không sai biệt lắm nhưng ngữ điệu nói chuyện lại tốt hơn rất nhiều so với những gì cô ta nghĩ.
Cô ta nghi ngờ là không sai mà hôm nay Khương Nhiễm có cái gì đó rất kì quái không hề giống như lúc trước.
Khương Nhiễm quay đầu lại liền thấy Bùi San San đang nhìn mình chằm chằm mình bằng ánh mắt hoảng sợ
Khương Nhiễm trong lòng đầy nghi hoặc đây là làm sao vậy?
Chưa kịp để cô mở miệng hỏi thì Bùi San San đã nhanh chóng dời tầm mắt đi, biểu hiện có chút hoảng loạn.
Thấy cô ta như vậy mặc dù trong lòng Khương Nhiễm nghi ngờ nhưng cũng không hỏi ra chỉ nói: “ Đi thôi”
“ Đi chỗ nào ”
Đi từ nhà đến bây giờ bùi San San mới nhớ đến việc hỏi xem rốt cuộc là Khương Nhiễm đang muốn đi đâu làm gì.
Mục đích đến huyện của Khương nhiễm rất đơn giản cô chính là muốn đến thăm quan thử xem trên huyện có người kinh doanh buôn bán hay không, nếu có thì những người buôn bán đó bán cái gì.
Việc khảo sát môi trường xung quanh đó là một việc rất quan trọng trước khi bắt đầu buôn bán.
Khương Nhiễm không trả lời Bùi San san mà chỉ nói: “ Cứ đi theo đi rồi biết”
Dứt lời Khương Nhiễm liền nhấc chân đi về phía trước, Bùi San San đứng tại chỗ nhìn Khương Nhiễm đi xa, tâm tình lúc này mới thả lỏng.
Đây mới đúng là Khương Nhiễm một lới không hợp liền bỏ đi trước, Bùi San San nắm tay Bùi Cảnh chậm rãi đi lên theo.
Cái huyện này không quá rộng lớn, những nơi nhộn nhịp phát triển lại rất ít, chỉ có vài nơi mà thôi, mất không sai biệt lắm tầm hơn một tiếng là Khương Nhiễm đã đi hết cái huyện.
Đi một vòng quanh huyện Khương Nhiễm phát hiện huyện thành có một ít tiệm cơm, có mấy nhà khách sạn, còn có một vài tiệm buôn bán đồ nhỏ, đồ ở đây bán tkhông có số lượng hàng nhất định.
Đại khái là do giờ đã chiều nên không có ai bày sạp ra xung quanh đây để buôn bán cả
Có lẻ mọi người chỉ bán vào buổi sáng mà thôi
Đi cả một buổi Khương Nhiễm mệt muốn chết, nhìn xung quanh lựa chọn một quán cơm trong số đó cô liền bước đến.
Cửa tiệm cũng nhỏ chỉ có vài cái bàn ở ngay trước sân, cô vừa mới ngồi xuống liền có một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi năm mươi tuổi từ trong tiệm bước ra hỏi: “ Mọi người đây là muốn ăn gì”
“ Ở đây có những món gì”: Khương Nhiễm hỏi ngược lại
“ Mì sợi, Rau xào, cơm chiên đều có, mấy người xem thử xem muốn ăn cái gì”
Khương Nhiễm cũng muốn nếm thử món ăn của tiệm này làm, nghĩ vậy cô liền kêu một phần thịt kho, một phần khoai tây, một phần cơm và một chén mì thái sợi.
Khương Nhiễm gọi món xong người đàn ông không nói hai lời liền quay vào trong tiệm chuẩn bị đồ ăn.
Cô nhìn thoáng cách bài trí trong tiệm liền thu hồi tầm mắt. Lúc này Bùi San San đang nắm tay Bùi Cảnh đứng ở phía xa không dám tiến lại gần.
Khương Nhiễm nhướng mày nhìn về phía bọn họ vậy vậy tay bảo: “ Đứng ở đó làm gì, còn không mau lại đây ngồi”