Chương 10: Tôi chỉ nói răng của cô không được sạch
Nhưng đối với người sở hữu thân hình béo như Khương Nhiễm lại là một sự thống khổ, còn chưa đi đến cửa thôn mà trên người Khương Nhiễm đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Khương Nhiễm: “Mệt a!” có chút muốn trở về.
Đúng là mùa làm việc, không ai rảnh rổi cả tất cả đều ở trên đồng làm việc, đi một mạch ra tới cửa thôn mà chưa gặp ai trong thôn cả, nhưng vừa đi qua cửa thôn liền thấy có người từ đằng sau đi lên trên tay còn đang cầm dụng cụ làm đồng.
Trên lưng người đó còn cõng theo một cái sọt vậy mà vẫn có thể bước đi nhẹ nhàng không thở gấp. Khương Nhiễm có chút hầm mộ, trong lòng hạ quyết tâm phải nhanh chóng đi mua thuốc về pha chế uống để nhanh giảm cân mới được.
Đang còn suy nghĩ thì liền nghe có âm thanh từ bên cạnh mình truyền đến: “ Khương Nhiễm là cô à? Đây là đang muốn đi đâu đây? Cô cũng ra đồng làm việc à? Không phải tôi cố ý nói nhưng cô xem thân hình này của cô xem nếu làm việc xong bị mệt rồi ngất ở đó với trọng lượng này của cô ai có thể khiêng về được chứ, tôi khuyên cô nên đi về nhà nằm nghĩ đi thì hơn.”
Người đó nói một tràng dài xong liền bật cười khanh khách, vừa mới nói chuyện với cô là một cô gái tầm hai mươi, ước chừng là do quanh năm suốt tháng làm việc nhà nông, ở bên ngoài dầm mưa giải nắng nên làn da thô ráp đen thẳm, trên mặt còn loan lổ tàn nhan.
Vấn đề này không quan trọng quan trọng nhất là hàm răng của cô ta thật sự quá là vàng, vừa nhìn là biết rất lâu rồi không vệ sinh.
Tuy không thân nhưng tốt xấu gì cũng ở chung một thôn, cô nghĩ mình vẫn nên giảng cho cô ta biết cách vệ sinh răng miệng coi như thể hiện tình làng nghĩa xóm.
Khương Nhiễm trong lòng đầy ghét bỏ nhưng trên mặt không hề có biểu hiện gì nói: “ Thúy Hoa, tôi khuyên cô một câu sau này trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy hãy vệ sinh răng miệng sạch sẽ, nhất là bộ răng này của cô ấy, đừng có mà tiếc kem đánh răng rồi không đánh”.
Cả một bộ răng vàng như thế thật sự quá khó coi.
May hai người đứng cách nhau một khoảng chứ đứng sát bên mà cô ta mở miệng ra nói chuyện thì thật sự cô có chút không dám nghĩ đến.
Từ Thúy Hoa nghe được những lời Khương Nhiễm nói nụ cười trên môi lập tức cứng lại, cô ta trợn tròn hai mắt lên: “ Khương Nhiễm cô đây là nói tôi hôi miệng”.
Khương Nhiễm sửng sốt một chút rồi lắc đầu nói: “ Không phải tôi chỉ nói miệng của cô không được sạch lắm thôi”.
Khương Nhiễm càng giải thích thì Thúy Hoa càng tức giận, khiêng cái quốc lên muốn đánh cô. Khương Nhiễm không hề sợ hãi cô đã nâng tay lên thủ thế.
Chỉ cần cô ta dám xông lên cô liền cho cô ta ăn ngày một cái tát, vừa vặn kiểm chứng xem có đúng là thân thể này có sức lực cực đại như trong truyện và mọi người nói hay không.
Nhưng đáng tiếc ý tưởng của Khương Nhiễm không được kiểm chứng rồi vì khi Khương Nhiễm vừa thủ thế đứa tay ra Từ Thùy Hoa liền nhớ tới hình ảnh cách đây mấy ngày có một người đàn ông trai tráng bị Khương Nhiễm đánh bay đi gảy mất mấy cái răng, cô ta đã được chứng kiến toàn bộ quá trình.
Từ Thúy Hoa cảm thấy sức lực của mình còn không bằng phân nữa người đàn ông kia nếu bị đánh thật, cô ta rùng mình.
Cách đó không xa có người đàn ông nãy giờ luôn đi theo Từ Thúy Hoa liền bươc lên kéo cô ta qua rồi bảo: “ Được rồi, bớt nói vài câu đi, còn không mau xuống đồng làm việc”.
Người đàn ông tuy nói chuyện ngữ khí không tốt lắm nhưng hắn đang cấp cho Từ Thúy Hoa bậc thang để leo xuống, cô ta hừ lạnh liếc Khương nhiễm một rồi mới xách theo cái cuộc hùng hổ bỏ đi.
Đối với động tác nhỏ này của cô ta Khương Nhiễm không thèm để tâm, cô chỉ đang nghĩ làm sao để bản thân có thể lết được lên tới trên huyện, nếu lúc này có một chiếc xe đạp thì đỡ biết bao. Tới bây giờ Khương Nhiễm mới thấy chiếc xe đạp quí giá như thế nào,dù có tiền cũng chưa chắc mua được.
Do trong lòng cứ suy nghĩ linh tinh nên cô dời lực chú ý không để ý đến việc đoạn đường đi được bao xa nên chặn đường kế tiếp cũng không quá khiến Khương Nhiễm chịu không được.
Bùi San San luôn nắm tay Bùi Cảnh chậm rãi đi , lúc đầu cô ta tính ôm đứa bé đi nhưng Khương Nhiễm đi thật sự quá chậm, Bùi Cảnh còn có thể đuổi kịp tốc độ của cô nên Bùi San San liền để thằng bé tự đi
Dọc đoạn đường đi, Bùi San san luôn không khống chế được tầm mắt thường xuyên liếc nhìn Khương Nhiễm.
Không biết có phải ảo giác của cô ta hay không nhưng cô ta cảm thấy nguyên ngày hôm nay cô đem tới cho cô ta một cảm giác rất khác biệt so với mọi ngày.
Nhưng chính xác là khác như thế nào thì cô ta thật sự không nói được.
Khương Nhiễm đã cố cắng răng để đi tiếp nhưng sau một lúc cô chỉ đành chấp nhận dừng lại.
Không còn cách nào khác cô thật sự cảm thấy quá mệt.