Từ sân trước sáng sủa đến căn nhà nhỏ đơn sơ phía sau, Tống Miên Tư càng ý thức được nhà họ Lâm này có không ít vấn đề, không nói những cái khác, sự bất công của bà cụ là thật, căn nhà phía trước vừa sáng sủa vừa rộng rãi, căn nhà phía sau vừa chật hẹp vừa âm u, sau khi đi vào còn mang theo một mùi ẩm mốc.
Nàng có chút không thoải mái mà cau mũi một cái.
“Miên tư, tình huống vừa rồi em cũng nhìn thấy.” Lâm Hạ Thành có chút không được tự nhiên mà rót cho Tống Miên Tư một chén nước. “Nhà chúng ta rất không được bà nội chào đón, ngày kia anh lại phải đi rồi, về sau em ở nhà sợ là sẽ gặp phải không ít phiền toái. Có chuyện gì thì em có thể tìm Hạ Công và Đường Nhi hỗ trợ. Tiền anh sẽ gửi cho em định kỳ.”
“Chuyện này không có gì lớn.” Tống Miên Tư cười nói: “Mỗi nhà đều có quyển kinh khó tụng. Nhà chúng ta cũng là một đống phiền phức. Anh cứ yên tâm đi bộ đội, hai đứa nhỏ em sẽ chăm sóc thật tốt.”
Lâm Hạ Thành nhịn không được lộ ra một nụ cười.
Tống Miên Tư bực bội, cô thật lòng muốn giúp anh chăm sóc em trai em gái, nụ cười này của anh nhìn qua giống như là cảm thấy cô không giúp được gì cả: “Anh cười cái gì?”
“Không cười cái gì."Lâm Hạ Thành cố nhịn cười, cong môi lên, vươn tay vỗ vỗ đầu Tống Miên Tư, “Anh rất cảm động vợ mình nghĩ cho mình như vậy.”
“Ai là vợ của anh.” Tống Miên Tư đỏ mặt, “Không phải anh nói chúng ta kết hôn là giả sao? Anh chiếm tiện nghi của em như vậy, không biết xấu hổ sao?”
“Thật ngại quá, nhưng tối hôm qua em cũng chiếm không ít tiện nghi của anh ah.” Lâm Hạ Thành nghiêm trang nói: “Tối hôm qua sau khi em uống say, thế nhưng là vừa ôm anh còn nhất định phải hôn anh, cũng may anh phản ứng nhanh, bằng không trong sạch liền không còn.”
Tống Miên Tư trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Hạ Thành.
Cái này, nếu không phải tối hôm qua nàng giả say, sợ là thật sự tin tưởng chuyện ma quỷ của hắn. “Không thể nào!”
“Sao lại không thể? Em làm sao biết không có khả năng?” Lâm Hạ Thành cười hỏi ngược lại.
Tống Miên Tư há to miệng, hỏng bét, bị Lâm Hạ Thành bắt chẹt, lần này nên trả lời như thế nào cho phải.
Cô nắm chặt tay, “Tóm lại là không thể nào, tính cách của em không phải như vậy.”
“Thật sao?” Lâm Hạ Thành từng bước ép sát, nhìn Tống Miên Tư yết hầu nhấp nhô, khí thế trên người anh khiến Tống Miên Tư có cảm giác đáng sợ như bị mãnh thú nhìn chằm chằm. “Nhưng có một số người sau khi uống say tính cách sẽ thay đổi lớn. Làm sao em biết được tính cách của em sau khi uống say và lúc tỉnh táo là như nhau? Hay là nói, em tối hôm qua là đang giả say?”
“Nói hươu nói vượn.” Tống Miên Tư giống như bị đạp phải đuôi, đẩy Lâm Hạ Thành ra, chạy ra ngoài.
Cô chạy nhanh như chớp chạy được một khoảng cách xa, cũng may trên đường không có người nào, nếu không sợ là nàng sẽ bị người ta coi như bị tâm thần.
“Tên khốn Lâm Hạ Thành này, lại nhạy bén như vậy.” Tống Miên Tư cắn môi dưới, thấp giọng lầm bầm.
Là cô sơ sót, cô chỉ muốn mượn rượu giả điên để thăm dò tâm ý thật sự của Lâm Hạ Thành, lại quên Lâm Hạ Thành là lão binh, hơn nữa anh còn giành được hạng nhất trong đại hội, năng lực điều tra, sức quan sát của anh tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh. Dưới tình huống như vậy, cô lại mưu toan lừa gạt anh, quả thực là si tâm vọng tưởng.
“Tống Miên Tư!” Sau lưng truyền đến một thanh âm nghiến răng nghiến lợi.
Tống Miên Tư quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người tới thì giật mình.
*
“Sao anh lại biến thành như vậy?” Tống Miên Tư kinh ngạc nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Tống Hán Văn, trong đầu cô âm thầm cảnh giác, cuối cùng cô cũng nhớ ra mình đã quên mất cái gì, tối hôm qua cô và Tống Hán Văn hẹn gặp nhau dưới cây đa, nhưng cô lại quên mất chuyện này.
“Em còn có mặt mũi nói, chúng ta không phải đã hẹn sao?” Tống Hán Văn, nghiến răng nghiến lợi phẫn hận nói: “Tối hôm qua anh đợi em một đêm, em ngược lại tốt, thế mà vẫn không đến." Hắn nghi ngờ đánh giá Tống Miên Tư một phen, “Không muốn chạy trốn nữa?”
“Điều này đương nhiên không có khả năng!” Tống Miên Tư lập tức phản bác, “Tối hôm qua là em không cẩn thận bị người rót rượu chuốc say, vừa mới tỉnh, em đang muốn đi tìm anh đây. Anh Hán Văn, việc này chúng ta còn có thể an bài thêm một lần hay không?”
Sự tồn tại của Tống Hán Văn không khác gì một trái bom hẹn giờ, vẫn nên sớm xử lý cho xong. Trong đại đội người cà lơ phất phơ, tham tài như mạng thậm chí không tiếc lấy thân phạm pháp cũng chỉ có mấy người, không có Tống Hán Văn, Tống Hồng Trung nếu muốn tìm người liền khó càng thêm khó.