Ngày thứ hai, Tống Miên Tư vừa vén chăn lên thì nhìn thấy Lâm Hạ Thành bưng chậu rửa mặt đi vào.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói của Lâm Hạ Thành có chút khàn khàn.
Tống Miên Tư có chút xấu hổ gật đầu.
Lâm Hạ Thành cúi đầu, nói: “Nước rất ấm, ngươi rửa mặt đi, không sai biệt lắm có thể ăn điểm tâm rồi.”
Bây giờ đang là lúc bận rộn việc nông, ngày nào cũng phải xuống ruộng làm việc, bởi vậy cơm sáng ăn đều tương đối sớm, Tống Miên Tư rửa mặt bằng nước trong chậu rửa mặt, lại lấy kem đánh răng cùng bàn chải đánh răng mua trước đó ra để vệ sinh cá nhân, cô loáng thoáng cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì quan trọng, nhưng mãi đến khi ăn sáng cũng không nhớ ra rốt cuộc là chuyện gì.
Bữa sáng làm là cháo bột ngô và bánh ngô, trong bánh ngô tuy có trộn chút bột ngô, nhưng ăn vào vẫn rất căng cổ họng.
Người phụ trách lấy cơm chính là con lớn của Lâm lão thái thái, cũng chính là đại bá mẫu của Lâm Hạ Thành. Nhân khẩu Lâm gia rất thịnh vượng, gia gia của Lâm Hạ Thành đã mất từ mấy năm trước, dưới gối lão thái thái Trần Mai Hương có ba đứa con trai, con trai lớn tên là Lâm Đa Điền, con dâu là An Thúy Hoa, hai vợ chồng này chỉ có một con trai, gọi là Lâm Hạ Nhật; con thứ hai chính là cha của Lâm Hạ Thành Lâm Đa Kim, năm đó cưới khuê nữ nhà địa chủ, chọc giận lão thái thái gần chết, hơn nữa đứa con trai này lại chất phác thành thật, lão thái thái rất không thích, ngay cả bọn Lâm Hạ Thành cũng bị nàng không coi ra gì. Còn con trai nhỏ nhất chính là Lâm Đa Bảo, tức phụ của Lâm Đa Bảo tên là An Liễu Chi.
Đều nói đứa con trai út cùng cháu trai lớn là mệnh căn của lão thái thái, câu nói này không chút giả. Lão thái thái đối với Lâm Đa Bảo đó là như đối với chính mình, ngay cả con dâu nhỏ cũng đều được thiên vị.
Đại nhi tử dưỡng lão, tiểu nhi tử bị đau, chỉ có một nhà nhị nhi tử nửa vời, ở trong lão Lâm gia này, nhà bọn họ có địa vị thấp nhất.
Nếu không phải Lâm Hạ Thành có năng lực của mình, chạy đi làm lính, còn thăng chức lên làm đoàn trưởng, nếu không lão thái thái cũng không coi hắn ra gì.
Lúc ăn điểm tâm, tất cả mọi người đều vội vã, cơm nước xong xuôi liền đi.
Con dâu nhỏ ở lại phụ trách rửa chén, những người khác đều đi xuống ruộng làm việc, Lâm Đường thì đi học, năm nay cô học là cao nhị, ở trong đại đội đi học.
Trần Mai Hương gọi Tống Miên Tư và Lâm Hạ Thành vào trong phòng nói chuyện.
Tống Miên Tư còn chưa ngồi xuống, Trần Mai Hương đã nói: “Hạ Thành gia, trong đồ cưới của ngươi còn có vải vóc hay không, ta muốn làm vài bộ xiêm y, giữ lại ăn tết.”
Nụ cười trên mặt Tống Miên Tư hơi ngưng trệ, lúc này mới gả tới một ngày, người nhà đã đánh chủ ý lên đồ cưới của nàng, quả nhiên Lâm lão thái thái này cũng không phải thứ gì tốt. Nếu là người ta, cho dù muốn đồ cưới của cháu dâu, cũng không vội vàng mở miệng như vậy, giống như sợ đồ cưới của nàng bị chính nàng làm cho tiêu mất vậy. Nếu như là gặp người có tính khí lớn, lúc này sợ là đã bị tức chết rồi.
“Bà nội, nếu bà muốn vải, trước đó không phải ta cho bà tiền, bà cầm tiền đó đi mua là được.” Sắc mặt Lâm Hạ Thành hơi trầm xuống, mang theo một chút không vui nói.
Trần Mai Hương trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đó là tiền ngươi cho ta, hơn nữa, ngươi cho rằng ngươi làm hôn sự không cần tiêu tiền à, nhiều người như vậy, ngươi đưa tiền làm sao đủ.”
Sắc mặt Lâm Hạ Thành hơi lộ vẻ bất ngờ, hôn sự hôm qua đều là hắn cầm tiền, căn bản trong nhà không có ra nửa phần gì, về phần số tiền cho lão thái thái, hắn mỗi tháng có thể cầm năm mươi hai tệ tiền lương, thêm cả tiền trợ cấp là có thể có sáu mươi lăm đồng, cho trong nhà ba mươi đồng, ba mươi tệ này muốn nuôi sống cả một nhà cũng dư dả rồi. “Nếu ngài cảm thấy không đủ, vậy được, ta đem tiền mua vải tháng sau trừ vào tiền trong nhà, còn lại lại cho ngài, có được hay không?”
“Ngươi làm ngược rồi, có phải cảm thấy đủ lông đủ cánh rồi hay không! Được lắm, ngươi có tức phụ liền quên nãi nãi a! Ngươi cũng đừng quên, không có ta liền không có một nhà các ngươi!” Trần Mai Hương hét lên.
Lâm Hạ Thành không hề bị đẩy vòng vòng, hắn ta lạnh mặt, sát khí thấm người: “Ngài muốn ầm ĩ thì cứ tiếp tục ầm ĩ, dù sao ta đã nói ở chỗ này rồi, còn có cả sau này nữa, tiền cho trong nhà đều có thể lấy đi mua vải bông, ngài nếu dám làm chuyện gì không nên làm, ta cũng sẽ không khách khí.”
Lời của Lâm Hạ Thành vừa nói ra khỏi miệng, những lời vô lại kia của lão thái thái đã bị chặn lại.
Trần Mai Hương trừng to mắt nhìn Lâm Hạ Thành, tức giận đến hô hấp dồn dập, ánh mắt đỏ lên.
Tống Miên Tư kéo kéo tay áo Lâm Hạ Thành, thấp giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi.” Nàng sợ nếu tiếp tục cãi nhau sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Hạ Thành trầm mặt gật đầu, dẫn Tống Miên Tư ra khỏi phòng, vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy trong phòng đối diện có bóng người hiện lên, Tống Miên Tư biết phòng kia là của bọn Lâm Đa Bảo, liền hiểu được vừa rồi An Liễu Chi kia đang nghe lén.
Lâm Hạ Thành dẫn Tống Miên Tư trở về sân sau.