Nói đến đây, Úy Nam quan sát xung quanh sau đó lên tiếng hỏi: “Xảo Xảo, hiện tại cậu đang làm việc ở văn phòng thanh niên trí thức sao?”
“Không phải.”
Từ Xảo Xảo lắc lắc tập tài liệu trong tay, nói: “Hiện tại tớ đang làm việc ở phòng quân chuyển. Tớ đến văn phòng thanh niên trí thức để gửi thông báo hội nghị, không ngờ vừa đi ra lại tình cờ gặp được cậu.”
Cô ấy vừa nói vừa kéo tay Úy Nam: “Này, chúng ta vào bên trong nói chuyện, đừng để trưởng khoa của tớ nhìn thấy. Cô ta không chỉ lắm chuyện mà còn rất hay bắt bẻ, nếu bị cô ta nhìn thấy thì chút nữa tớ trở về lại bị mắng một trận.”
Nghe cô ấy nói vậy, Úy Nam vội vàng cùng cô ấy đi vào một góc khuất.
Sau khi tìm được một vị trí tương đối kín đáo, Úy Nam liền nói:
“Xảo Xảo, tớ sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cậu, tớ chỉ muốn hỏi một việc - cậu có thường xuyên nói chuyện với những người làm việc ở văn phòng thanh niên trí thức hay không? Nếu được thì cậu có thể giúp tớ hỏi thử xem hiện tại có công việc nào đang cần tuyển người không? Việc làm thời vụ cũng được.”
Nghe cô nói vậy, vẻ mặt Từ Xảo Xảo có chút kinh ngạc.
Cô ấy nở nụ cười, vươn tay vỗ vai Úy Nam: “Được lắm cô nhóc, đã lâu không gặp hiện tại tiến bộ lên hẳn, con dám đưa ra yêu cầu với tớ. Tớ nhớ rất rõ, lúc tớ rời đi cậu còn không nói nổi một câu.”
“…” Úy Nam.
Cô không biết phải tiếp lời như thế nào, chỉ đành mím môi cười, không nói thêm lời nào.
Đương nhiên Từ Xảo Xảo cũng biết tính cách nhút nhát của cô, sợ rằng nói đùa thêm vài câu nữa sẽ khiến cô bị dọa sợ.
Vì thế vội vàng giải thích: “Tớ là đang khen cậu! Về sau cứ tiếp tục như vậy, nếu có việc gì cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng, có thắc mắc thì cứ hỏi. Có chuyện gì cậu cũng giữ trong lòng thì ai mà biết được?”
“Vậy cậu có thể giúp tớ hỏi một chút được không?” Úy Nam vội vàng quay về chủ đề chính, sợ Từ Xảo Xảo lại nói đông nói tây.
Từ Xảo Xảo lắc đầu, thở dài một tiếng: “Tiểu Nam, chuyện khác thì tớ nhất định sẽ giúp cậu, nhưng việc này thì tớ lực bất tòng tâm. Không phải là tớ không muốn hỏi giúp cậu, nhưng ở văn phòng thanh niên trí thức căn bản không có vị trí nào còn trống cả.”
“Công việc thời vụ cũng không có sao?” Úy Nam có chút thất vọng lại không cam lòng hỏi thêm một câu.
“Công việc thời vụ?” Từ Xảo Xảo cười tự giễu.
“Công việc hiện tại tớ đang làm chính là công việc thời vụ! Lúc ấy, ba mẹ tớ vì công việc thời vụ này mà đã phải đến cầu xin ông bà nội, gần như mất hết mặt mũi. Anh trai tớ phải lấy hết số tiền định dùng để mua xe đạp cho vợ sắp cưới làm quà biếu người ta, tớ mới có thể nhận được công việc này.”
“Tớ đã làm việc ở đây hơn một năm, đến bây giờ vẫn làm công việc bưng trà rót nước hoặc các công việc tạp vụ khác, thậm chí đến chiếc bàn làm việc cũng không có, càng đừng nói đến việc trở thành nhân viên chính thức.”
“Nhưng tớ cảm thấy thế này cũng tốt, tốt xấu gì sớm trở về thành phố, còn được sắp xếp công việc, nếu lúc này mới trở về thì càng khó khăn hơn! Hiện tại đừng nói đến công tác ở thành phố, ngay cả công việc ở huyện thành, chẳng hạn như công việc gian khổ nhất - kéo than ở bãi than, khuân vác ở chợ rau đều bị mọi người điên cuồng cướp đoạt.”