Theo trí nhớ của Úy Nam thì tám trăm đời trước của Úy gia cũng không có họ hàng thân thích nào ở thủ đô.
Nghe những lời của cô, hiển nhiên Từ Xảo Xảo càng thêm tức giận!
Cô ấy hận đến mức dùng sức duỗi tay chỉ vào trán Úy Nam!
“Nhà? Căn nhà này còn gì mà cậu phải lo nghĩ? Cậu nghĩ đến bọn họ nhưng bọn họ có ai từng nhớ đến cậu hay không? Nếu bọn họ thật sự xem cậu như người nhà, thì lúc trước có đưa cậu đến một nơi xa xôi như vậy để lao động hay không?”
“Mười bốn tuổi, bọn họ cũng không lo lắng cậu sẽ chết ở nơi nào đó hay sao! Những năm qua có ai từng quan tâm hỏi han cậu hay chưa? Có ai từng gửi cho cậu một phân tiền nào không? Úy Nam, đầu óc cậu chỉ toàn là cơ bắp, đã quên hết những gì trước đây tớ nói với cậu rồi sao?”
Úy Nam cúi thấp đầu xuống, không lên tiếng.
Cô thật sự đã quên hết mọi chuyện.
Tuy rằng cô đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, nhưng Úy Nam biết bản thân cô không tiếp nhận được toàn bộ ký ức của nguyên chủ.
Có rất nhiều việc, rất nhiều người đều phải gặp gỡ thì trong đầu mới xuất hiện những ký ức liên quan đến sự việc hay con người đó.
Như thể khi nhìn thấy Từ Xảo Xảo, cô mới có thể nhận ra cô ấy là ai cũng như nhớ lại được những chuyện liên quan đến cô ấy.
Nhưng những chuyện xảy ra ở nông thôn như một đoạn phim ngắn, lại bị ngăn cách bởi một màn sương mù, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ
Giờ phút này, nhìn vẻ mặt tức giận thở hổn hển của cô gái này, Úy Nam có thể xác định người đang đứng trước mặt cô thật sự coi nguyên chủ là bạn, cũng thật lòng đối xử tốt với cô ấy.
Trong mắt Từ Xảo Xảo, dáng vẻ cúi đầu im lặng của Úy Nam không khác gì con người của nguyên chủ - Nhu nhược, dịu dàng ngoan ngoãn, nhẫn nhục chịu đựng.
Dáng vẻ này khiến Từ Xảo Xảo tức giận đến mức phải hít một hơi thật sâu.
Cô ấy cố gắng bình tĩnh lại, sau khi đảm bảo tính khí nóng nảy của mình sẽ không bùng phát mới lên tiếng hỏi:
“Vậy Khương Tư Duệ thì sao? Anh ta đồng ý để cậu chuyển hộ khẩu về đây sao?”
Khương Tư Duệ?
Nghe được cái tên này từ miệng Từ Xảo Xảo, đầu Úy Nam chợt đau như búa bổ!
Như thể chuyện mà cô không muốn đối mặt đột nhiên lại bị người khác phơi bày ra trước mặt cô.
Khiến cô cảm thấy xấu hổ, bất an, khủng hoảng… Theo bản năng liền muốn tránh né.
Úy Nam không có cách nào kiểm soát bản thân mà lùi về sau một bước.
Thấy dáng vẻ này của Úy Nam, Từ Xảo Xảo càng thêm bốc hỏa!
Cô ấy kéo Úy Nam lại rồi không ngừng mắng:
“Sao cậu lại thế này! Trốn tránh cái gì? Đó là chồng của cậu, là người đàn ông của cậu chứ không phải yêu ma quỷ quái gì cả, sao cậu lại sợ hãi đến vậy?”
“Hai người cũng đã đăng ký kết hôn, trở thành người một nhà, cậu về đây sao không chuyển hộ khẩu về nhà anh ta ở thủ đô mà lại chuyển về nhà mẹ đẻ? Cậu làm vậy là có ý gì? Khương Tư Duệ nghĩ như thế nào? Cậu làm vậy anh ta không ngăn cản hay sao?”