Lúc này, trong lòng Úy Nam đã xem Úy Bội như trách nhiệm của mình.
Nghĩ đến những lời cô y tá đã nói vào hôm qua, lại nghĩ đến những vất vả mà em gái đã phải gánh chịu ở Úy gia, cô càng muốn đối xử với cô em gái này tốt hơn gấp bội.
Do đó, tìm việc làm là việc cấp thiết nhất hiện nay.
Nhưng nhìn thấy đám đông đang chen lấn trước mắt, nhân viên công tác bận rộn đến mức không thể ngốc đầu lên được, Úy Nam biết hôm nay không có cơ hội để hỏi về việc này.
“Úy Nam! Úy Nam!”
Lúc cô vừa cúi đầu bước ra ngoài, gương mặt có chút thất vọng, thì bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng ai đó đang gọi mình.
Úy Nam kinh ngạc quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái trạc tuổi mình, đang vẫy tay gọi cô từ xa.
Thấy cô quay đầu lại, cô gái kia liền mỉm cười với cô, cố gắng hết sức chen qua đám đông rồi đi về phía cô.
Nhìn thấy cô gái này, trong đầu Úy Nam chợt hiện lên một cái tên - Từ Xảo Xảo.
Cô nhớ ra đây là người bạn thân nhất của nguyên chủ khi cô ấy về nông thôn.
Lúc ở nông thôn, hai người ở chung trong nhà của một người dân địa phương, cả hai là bạn cùng phòng trong suốt nhiều năm qua.
Chỉ là điều kiện gia đình của Từ Xảo Xảo tốt hơn một chút, đầu những năm 1980 cha mẹ của Từ Xảo Xảo đã tìm cách đưa cô ấy về thành phố làm việc.
Cuối cùng Từ Xảo Xảo cũng chen ra khỏi đám đông, đi đến trước mặt Úy Nam.
Cô ấy nắm lấy cánh tay của Úy Nam, kích động nhảy cẫng lên, khuôn mặt tràn ngập niềm vui, tất cả đều là tình cảm chân thật xuất phát từ tận đáy lòng.
“Cậu về thành phố lúc nào vậy, tại sao lại không nói tiếng nào? Trong lòng cậu còn xem tớ là chị em hay không? Thật là, nếu cậu đã trở về thành phố thì tốt xấu gì cũng phải nói với tớ một tiếng chứ!”
Úy Nam cảm nhận được sự vui vẻ của cô ấy, liền không nhịn được mỉm cười.
Cô quơ quơ xấp hồ sơ trong tay, giải thích: “Tớ cũng chỉ mới về ngày hôm qua, vừa vào cửa đã phát sinh rất nhiều việc, nên chưa có thời gian liên lạc với cậu.”
Ánh mắt Từ Xảo Xảo rơi vào tờ giấy đăng ký cư trú bắt mắt nhất trong xấp hồ sơ, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Nụ cười trên mặt cũng vụt tắt.
Cô ấy dùng sức mím chặt môi, nắm lấy tay Úy Nam lôi kéo cô ra ngoài.
Úy Nam cảm thấy có chút khó hiểu trước sự thay đổi chớp nhoáng của cô ấy.
“Có chuyện gì vậy?” Cô bối rối hỏi.
Từ Xảo Xảo liếc cô một cái, trong mắt hiện lên vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thấy vậy Úy Nam càng thêm bối rối.
Hai người bước ra khỏi văn phòng thanh niên trí thức, sau đó đi đến một góc vắng người.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, Từ Xảo Xảo mới buông tay Úy Nam ra.
Cô ấy đột nhiên dùng tay chỉ vào giấy đăng ký cư trú, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Sao cậu lại đăng kí hộ khẩu ở nơi này? Vì sao không đến thủ đô?”
Úy Nam cảm thấy như rơi vào mộng mị.
“Tớ không ở đây thì ở đâu? Nhà tớ ở đây mà?”
Đến thủ đô? Nói đùa gì thế!