Chu Thu Bình lấy lý do mua lá cải để nuôi gà, hỏi người bán rau một cái túi cũ rồi cũng không dám lựa chọn kỹ càng mà trực tiếp lấy hơn phân nửa túi cải trắng còn thừa của họ.
Xách theo túi ra khỏi chợ rau, Cô mới ý thức được bụng đang thầm thì kêu. Buổi sáng ăn qua hai quả trứng nước đường mà có thể chống đỡ được đến lúc này cũng là quá kỳ tích.
Chu Thu Bình lấy ra cái cốc tráng men cô đã màng theo, đi đến tiệm cơm nhỏ xin chút nước sôi. Trên người cô hiện tại chỉ còn giữ lại ba mươi đồng tiền, nếu cô dùng chỉ sợ không còn đủ tiền để mua thức ăn. Vừa rồi khi mà đang nhặt cải trắng làm cho cô nhớ lại đời trước lúc ban đầu cô làm buôn bán nhỏ, khi đó vất vả, đúng là một phân tiền cũng muốn bẻ làm đôi để mà tiêu.
Hiện tại trong túi đồ ăn của cô có trứng gà luộc, mẹ cô còn làm cho cô cơm rang. Bây giờ bữa ăn của cô có gạo có trứng như vậy là có protein chất bột đường đều không thiếu. Cô cần gì phải lãng phí tiền mua đồ ăn khác.
Lúc này đã qua giữa trưa thời gian náo nhiệt nhất của quán cơm, Chu Thu Bình tiến vào quán mì nhỏ, bên trong chỉ còn linh tinh hai ba vị khách nhân. Cô ở cửa quán để xe đạp cẩn thận sau đó lập tức đi vào trong quầy, chưa nói đã cười trước “ ông chủ, tôi có thể xin một ly nước sôi không?”
Chủ tiệm đang khảy bán tính tính toán sổ sách ngày hôm nay, vừa nghe thấy tiếng ngẩng lên, đầu tiên chính là sửng sốt, sau đó chợt cười lên tiếng “Thu Bình là cô sao, cô như thế nào lại vào trong huyện thành?”
Chu Thu Bình ở trong đầu lục xem một hồi, cũng không khỏi cười: “Ha, Anh Đại Quân. Anh không còn làm ở quặng Thượng nữa sao? Bây giờ chính mình làm Chủ tiệm?
Gia đình của Vương Đại Quân vào những năm 60 từ tỉnh Giang bên kia sông đến định cư tại thôn Hạ Hà, liền ở cách vách Chu gia. Hai nhà có hai đứa nhỏ, một đi học còn một đã bắt đầu làm việc. Đến năm 1978, Vương Đại Quân có danh ngạch đi làm ở quặng Thượng, vì vậy mà người một nhà đó đều trở về huyện thành sinh sống.