Chu Thu Bình không trực tiếp trờ về trong thôn mà là đạp xe đến chợ rau.
Nếu cô đã hạ quyết tâm đi Thâm Quyến mua phòng để có hộ khẩu vậy thì cô cần phải kiếm tiền. Đừng nói cái gì mà tới được đó chính là người Thâm Quyến, tất cả thành phố vĩnh viễn đều không chào đón người nghèo.
Ve sầu chỉ có thể bắt trong mùa hè, hơn nữa cũng chỉ cần mất một chút thời gian buổi tối. Như vậy thời gian dư lại còn nhiều như vậy, cô hoàn toàn có thể làm một chút mua bán nhỏ. Cô cần điều tra trước thị trường.close
Đáng tiếc bây giờ là giữa trưa, thời gian này chợ rau đã tiêu điều rồi. Phần lớn mọi người hoặc là sáng sớm ra cửa mua đồ ăn hoặc khi tan tầm về nhà liền tiện trên đường mua một chút đồ ăn về. Lúc này ở chợ rau ngoài những quán bán đồ ăn vặt thì tất cả đã thu quán.
Chu Thu Bình ở chợ rau trong ngoài dạo qua một vòng, cân nhắc chính mình ngày mai đến sớm một chút lại đây khảo sát một phen, mới có thể mau chóng định ra làm sinh ý gì.
Ai, đầu tiên vẫn là ở trong huyện thành này tìm một nơi để đặt chân đã.
Chu Thu Bình vừa đi vừa tự hỏi, phía trước liền có người muốn cô nhường đường, xe thu rác tới.
Chu Thu Bình nhanh chóng hướng sang một bên đứng lại. Ánh mắt dừng ở rác rưởi của chợ rau, trước mắt cô lập tức sáng ngời. Bảo bối a, công việc không cần tiền vốn mà vẫn có thể mua bán cư nhiên lại trực tiếp đưa đến trước mắt của cô.
Chỗ cải trắng bị bỏ đi kia, sau khi bỏ lại một số lá vàng, đem toàn bộ chỗ hỏng không ăn được cắt bỏ thì phần dư lại có thểm muối làm đồ chua. Hơn nữa cải trắng muối ăn còn ngon hơn cả ngồng cải nữa.
Chu Thu Bình đời trước khi mở cửa hàng bán đồ ăn vặt, đã cùng một người Tứ Xuyên học qua cách làm muối đồ chua. Lúc ấy các khách hàng đều mua đồ chua của cô kết hợp cùng với một bát cháo trắng. Cô làm buôn bán kiếm được khoản tiền lớn đầu tiên chính là từ đó, cứ vậy mà tích góp xuống dưới.