Rất nhanh cả ký túc xá nam đã lan truyền, có thân thích của một sinh viên mới nhập học đến trường tìm đối phương đòi tiền, còn là đòi tiền học phí.
Trong niên đại này, có thể thi đỗ đại học vô cùng không dễ dàng, bọn họ đều là hy vọng của cả gia tộc, thậm chí cả một thôn làng.
Vì tư lợi bản thân, bắt một sinh viên tiền đồ sáng lạn đưa ra tiền học phí, từ bỏ tương lai tươi sáng, đây là chuyện con người làm sao?
Rất nhiều sinh viên tụ tập trước cửa ký túc xá nam, bọn họ thảo luận sôi nổi, thi nhau thảo phạt vợ chồng Lý Tam Thuận.
“Đúng là không biết xấu hổ, còn tới tận trường học đòi tiền.”
“Đàn em, có thầy ở đây, không cần sợ, thầy sẽ làm chủ cho em.”
“Nếu ở chỗ chúng tôi có người làm như vậy, nước miếng của người xung quanh có thể dìm bọn họ chết đuối rồi.”
“Nếu bọn họ sợ nước miếng, còn tìm tới nơi này sao?”
“Đàn em, cậu đừng sợ, chúng tôi đều ủng hộ cậu.”
“Bảo vệ trường đâu, sao vẫn chưa tới? Mau “Mời” hai người kia ra ngoài đi.”
……
Lưu Đại Ngân đứng yên bất động, mặc người xung quanh nói thế nào, bà ấy vẫn không thèm để ý.
Vì tích cóp tiền chữa bệnh cho cháu trai út, lời khó nghe hơn thế này bà ấy đã từng nghe rất nhiều rồi.
Đội bảo vệ của trường học khoan thai tới muộn, đội trưởng lau mồ hôi trên trán, đầu tiên chào hỏi thầy giáo Trần.
Khi quay sang hai vợ chồng Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân, sắc mặt đối phương trở nên nghiêm túc: “Hai người làm nhiễu loạn trật tự trường học, mời hai người rời đi, nếu hai người không chủ động, tôi đành phải áp dụng biện pháp cưỡng chế.”
Lý Tam Thuận đứng thẳng lưng, hiếm khi tỏ thái độ cứng rắn: “Chúng tôi tới để đòi tiền, nếu không lấy được tiền, chúng tôi sẽ không đi.”
Đội trưởng đội bảo vệ: “Anh định đòi tiền ai?”
Lý Tam Thuận: “Giang Văn Chung cầm tiền nhà tôi, tôi tới đòi tiền cậu ta.”
Đội trưởng đội bảo vệ hỏi ngược lại: “Anh nói bạn học Giang Văn Chung cầm tiền nhà anh, có chứng cứ không?”
Giọng Lý Tam Thuận yếu đi: “Không có.”
“Nếu đã không có chứng cứ, vậy hai người lấy gì ra để chứng minh bạn học Giang cầm tiền nhà anh chị?” Đội trưởng đội bảo vệ hỏi.
Lưu Đại Ngân: “Không có chứng cứ, nhưng chúng tôi có nhân chứng, lát nữa bọn họ sẽ tới.”
Thầy giáo Trần vẫn đứng tại chỗ, nghe đội trưởng đội bảo vệ nói chuyện với hai vợ chồng Lý Tam Thuận, suy ngẫm một lát, mở miệng nói: “Hai người đứng chỗ này, ảnh hưởng đến các bạn học, vẫn nên đến văn phòng thì hơn.”
Lưu Đại Ngân: “Không được, nhân chứng sẽ mau chóng đến, chúng ta cứ chờ ở chỗ này.”
Một lát sau, cuối cùng Lý Liên Hoa cũng quay lại.
Đi theo sau cô ấy là hai người mặc đồng phục cảnh sát.
Lý Liên Hoa thở hồng hộc, hiển nhiên vừa chạy về.
“Mẹ, con đã báo cảnh sát, cảnh sát tới rồi.”
Lưu Đại Ngân túm chặt tay cảnh sát, khóc lóc kể lể: “Đồng chí cảnh sát, nhất định anh phải làm chủ cho chúng tôi, có người trộm tiền nhà tôi, số tiền đó là tiền phẫu thuật, là tiền cứu mạng cháu trai nhỏ của tôi.”
Hai đồng chí cảnh sát này chính là nhân chứng?
Không phải ba người một nhà này đang nói đùa chứ?
Hai cảnh sát này thuộc đồn cảnh sát cách cổng trường đại học không xa, trước đó căn bản không hề quen biết ba người nhà họ Lý, cũng không quen biết Giagn Văn Chung, sao lại gọi bọn họ tới làm chứng?
Cảnh sát liếc mắt nhìn quanh một vòng: “Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta đến văn phòng đi.”
Lưu Đại Ngân gật đầu tán đồng: “Đồng chí cảnh sát nói đến văn phòng, vậy thì chúng ta đến văn phòng.”
Thầy Trần vươn tay chỉ đường: “Vậy thì đi với tôi.”
Hiện tại không phải giờ học, trong văn phòng không có ai, cũng may vừa quét tước xong, văn phòng coi như sạch sẽ.
Hiện tại có cảnh sát tham gia, chuyện này không phải chuyện nhỏ nữa, một mình thầy Trần không quyết định được, đội trưởng đội bảo vệ nhờ đồng nghiệp đi mời lãnh đạo trường học tới.
Đầu tiên cảnh sát hỏi thăm Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân khóc lóc kể lại chuyện đã xảy ra một lượt, cầu xin cảnh sát đứng ra làm chủ cho mình.
Giang Văn Chung khăng khăng nói mình không trộm tiền, người nhà họ Lý nói hươu nói vượn.
Cuối cùng anh ta đã hiểu rõ, người nhà họ Lý muốn làm lớn chuyện này lên, muốn phá hoại thanh danh của anh ta trong trường học.
“Nếu chị nói bạn học này trộm tiền nhà chị, vậy chị có chứng cứ không?” Một vị cảnh sát hỏi.
Lý Tam Thuận và Lý Liên Hoa đồng loạt nhìn về phía Lưu Đại Ngân.
Lưu Đại Ngân gật đầu: “Đương nhiên là có chứng cứ rồi. Đồng chí cảnh sát, mong anh làm chứng lấy học phí Giang Văn Chung nộp mang tới đây, hỏi cậu ta xem cậu ta lấy tiền từ nơi nào.”
“Bạn học này, mời cậu lấy tiền của mình ra đây.” Cảnh sát nói với Giang Văn Chung.
Giang Văn Chung: “Tiền của tôi không ở nơi này, đặt trong ký túc xá, bây giờ tôi sẽ quay về lấy.”
Lưu Đại Ngân lại không theo ý anh ta: “Không được, nếu cậu đi đổi tiền chúng tôi phải làm sao?”
“Vậy mời đồng chí cảnh sát đi lấy tiền giúp tôi, trong tủ quần áo của tôi có một chiếc áo bông màu xanh lục, trong áo có một ngăn bí mật, tiền gói trong một chiếc khăn tay.” Giang Văn Chung nói.
Một đồng chí cảnh sát lập tức cùng đội trưởng đội bảo vệ và thầy Trần đi lấy tiền.
Văn phòng cách ký túc xá nam không xa, rất nhanh bọn họ đã trở lại.
Lãnh đạo trường học cũng đã tới.
Giang Văn Chung thầm đắc ý, tiền chị anh ta đưa cho, ngoài tờ mười tệ và năm tệ, số tiền lẻ dư lại đều bị anh ta đổi thành tiền chẵn rồi, xem nhà họ Lý còn lấy chứng cứ thế nào.
Lưu Đại Ngân đứng lên, chỉ vào chiếc khăn đựng tiền trong tay cảnh sát, nói: “Đây đều là tiền tôi đi vay, trên mỗi tờ đều có ký hiệu.”
Lưu Đại Ngân lấy ra tờ mười đồng trước khi lên tàu hỏa con gái cả đưa cho, chỉ vào sáu chữ cái ngân hàng nhân dân trung ương bên trên, nói: “Mấy chữ này đều có lỗ kim do tôi đâm.”