Lưu Đại Ngân ép sát từng bước, Giang Văn Chung lại trở nên trấn định: “Bác gái, cháu thi đỗ đại học, trong huyện khen thưởng một chút, trong thôn khen thưởng một chút, mẹ cháu vay mượn người trong thôn một chút, mới gom đủ tiền học phí.”
Lưu Đại Ngân: “Trong huyện khen thưởng năm mươi đồng, trong thôn khen thưởng hai mươi đồng tiền, mẹ cậu vay mượn trong thôn được hơn hai trăm đồng, nhưng vừa lên đến tỉnh thành cậu đã mua một chiếc đồng hồ hơn hai trăm, số tiền còn lại đủ để cậu nộp học phí sao?”
Đây là điểm khiến Lưu Đại Ngân tức giận nhất, thứ gọi là “Thể diện” kia thật sự quan trọng đến vậy sao?
Nhìn đám sinh viên vây xem xuong quanh, quần áo cũ chỗ nào cũng có, thậm chí có một bạn học trên quần áo còn có mụn vá.
Sắc mặt Giang Văn Chung vừa tốt lên một chút lại chuyển sang trắng bệch, sao bà ấy biết mình mới mua đồng hồ? Rõ ràng tới tỉnh thành mình mới mua.
Anh ta lập tức giấu tay trái đang đeo đồng hồ mới mua ra sau lưng theo bản năng.
Sau đó giảo biện: “Đồng hồ của cháu là một vị trưởng bối tặng.”
Đối với bạn bè mới quen, anh ta đều nói như vậy.
“Có chuyện gì thế? Sao tụ tập hết chỗ này? Không đi ăn cơm à?”
Một người đàn ông trung niên rẽ đám người bước tới.
Ông ta mặc áo sơ mi trắng, trên mũi đeo gọng kính, trời nóng như vậy vẫn đóng nút áo lên tận nút trên cùng.
Lưu Đại Ngân không biết chữ, không biết hình dung thế nào, nói chung vừa nhìn đã biết là người làm công tác văn hoá.
Sinh viên xung quanh đều chào hỏi đối phương: “Chào thầy Trần.”
“Chào thầy Trần.”
“Chào thầy Trần.”
Thầy giáo Trần gật đầu không ngừng, đi vào giữa đám người, quét mắt nhìn một lượt: “Đều đứng chắn ở đây làm gì? Không đi ăn cơm à?”
Hình như thầy giáo Trần này rất uy nghiêm, sinh viên vây xung quanh mau chóng tản ra.
Cao Thành không đi, anh ta giành cơ hội mở miệng trước, nói với thầy giáo Trần: “Thầy Trần, ba người này bôi nhọ Văn Chung trộm tiền nhà bọn họ.”
“Chúng tôi đâu có bôi nhọ câu ta, cậu ta thật sự cầm tiền nhà chúng tôi.” Lý Liên Hoa tức giận nói.
“Thầy giáo, thầy phải làm chủ cho chúng tôi! Tiền Giang Văn Chung lấy là tiền phẫu thuật của cháu trai tôi, là tiền cứu mạng đó! Cầu xin ngài, thầy giáo, thầy bảo cậu ta trả lại tiền cho chúng tôi đi!” Lưu Đại Ngân khóc lóc hô to.
Giang Văn Chung biện giải: “Cháu không lấy tiền nhà bác, bác đừng ngậm máu phun người. Thầy Trần, thầy đừng nghe bọn họ nói bậy, em trong sạch.”
Thầy giáo Trần đẩy gọng kính: “Bà nói bạn học này cầm tiền nhà bà, có chứng cứ gì không?”
Lý Tam Thuận vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt phủ đầy phong sương nhìn chằm chằm vào Giang Văn Chung: “Giang Văn Chung, nếu cậu có lương tâm, thì trả lại tiền cho chúng tôi, đó là tiền phẫu thuật của Khai Lâm đó.”
Vành mắt Giang Văn Chung đỏ lên, giống như vô cùng ấm ức: “Bác trai, cháu thật sự không lấy tiền nhà bác, hai người đừng bôi nhọ cháu.”
Thầy giáo Trần lại đẩy gọng kính: “Nếu ba người không có chứng cứ, vậy xin mời ba người lập tức rời khỏi đây.”
Lưu Đại Ngân chất vấn: “Ông là lãnh đạo trong trường à? Tôi muốn gặp lãnh đạo trường.”
Cao Thành liếc mắt khinh bỉ: “Lãnh đạo trường bà muốn gặp là có thể gặp sao?”
Lưu Đại Ngân xoay người thì thầm với con gái vài câu, Lý Liên Hoa gật đầu, liếc Giang Văn Chung một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lưu Đại Ngân: “Ai nói tôi không có chứng cứ, tôi có nhân chứng, lát nữa bọn họ sẽ tới.”
Trong lòng Giang Văn Chung căn bản không tin Lưu Đại Ngân sẽ có chứng cứ, lúc chị gái đưa tiền cho anh ta, trong nhà ngoài hai người bọn họ ra, chỉ có mẹ Giang, sao mẹ Giang có thể đứng ra làm chứng.
Lý Liên Hoa đi một lúc lâu vẫn chưa trở lại, bạn học đi ăn cơm đã tốp năm tốp ba lục tục quay về.
Thích hóng chuyện là bản tính của con người, trong xã hội nào cũng không bị ma diệt. Dù thầy giáo vẫn ở đó, vẫn có người lén lút hỏi thăm tình hình từ Cao Thành.
Cao Thành cười khinh miệt, nói: “Người nhà kia nói có nhân chứng, con gái bà ta đã đi tìm người rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa quay về. Tôi rất tò mò, nếu bà ấy có nhân chứng thật, sao ngay từ đầu bọn họ không dẫn theo nhân chứng đến, phải tới khi không còn lời nào để nói mới tìm nhân chứng?”
Giang Văn Chung tỏ ra rộng lượng, còn nói tốt cho người nhà họ Lý: “Bác trai bác gái cũng chỉ vì không còn cách nào khác, mới có ý đồ với tiền học phí của tôi, sức khỏe của Khai Lâm thật sự không tốt.”
Cao Thành tò mò hỏi: “Cậu gọi bọn họ là bác trai bác gái, bọn họ lại nhắc đến chị gái cậu, rốt cuộc hai bên có quan hệ gì?”
Nói chuyện với bạn học, lúc nào Giang Văn Chung cũng mang theo khuôn mặt tươi cười: “Con trai bọn họ là anh rể tôi.”
Cao Thành kéo dài giọng: “A, hóa ra là thế. Cha mẹ chồng chị gái nhìn chằm chằm vào học phí của em trai con dâu, đúng là không biết xấu hổ.”
Bốn chữ không biết xấu hổ bị anh ta nói vang dội khác thường.
Lý Tam Thuận là người thành thật, lớn như vậy rồi, lần đầu tiên bị người ta nói không biết xấu hổ.
Mặt ông ấy đỏ lên: “Cậu thanh niên này, cậu ăn nói kiểu gì vậy?”
Cao Thành: “Con người tôi tính tình thẳng thắn, có gì nói nấy.”
Lưu Đại Ngân kéo bạn già lại, ý bảo ông ấy nhịn thêm chút nữa.
Nơi bọn họ đang đứng là cửa ký túc xá, người đến người đi, rất nhanh tin tức đã lan truyền khắp ký túc xá nam sinh.