“Gà nướng của chị chỉ còn dư sáu con, chúng tôi mỗi người hai con, mua hết cho chị, chị không cần chạy khắp nơi bán nữa.”
“Đúng đấy đúng đấy, không trả giá sao gọi là mua đồ? Giảm chút nhé.”
“Cũng không cần giảm quá nhiều, giảm năm mao tiền là được.”
Ba người vừa vào trong mỗi người một câu, mặc cả với Lưu Đại Ngân.
“Không phải tôi không muốn giảm.” Lưu Đại Ngân xua tay: “Vừa rồi tôi bán mấy con, đều là cái giá này. Nếu bán rẻ cho các cô, có phải tôi cũng nên giảm giá cho khách hàng trước đó hay không?”
Bà ấy lấy ba con gà nướng ra, nói: “Các cô nhìn xem, ba con gà này đều lớn như nhau, tôi đã chọn lựa sẵn từ nhà rồi, gà nướng bán ra lớn nhỏ đều như nhau.”
“Nếu các cô đồng ý mua, thì tôi bán. Nếu các cô không muốn, vậy tôi ra ngoài bán. Mai chính là mười lăm tháng tám, rất nhiều người về thăm người thân, luôn có người muốn mua.” Lưu Đại Ngân giữ thái độ kiên quyết nói.
Nói xong bà ấy bắt đầu cất gà nướng vào túi da rắn, giả vờ định đi.
Ba người kia thấy Lưu Đại Ngân muốn đi, vội vàng ngăn cản: “Chúng tôi vẫn chưa mua mà, chị đi đâu thế?”
“Giá cả chúng ta thương lượng lại, đừng đi nhanh như vậy.”
“Đúng, thương lượng lại, chị không cần phiếu đúng không?”
Lưu Đại Ngân dừng lại bước chân đã ra tới cửa, nói: “Bảy đồng một con, không trả giá, không cần phiếu.”
Thấy Lưu Đại Ngân thật sự không giảm giá, ba người kia cũng không tiện mặc cả.
Thời đại này đến Cung Tiêu Xã mua thứ gì không cần phiếu? Khó lắm mới gặp được một người bán thịt không cần phiếu, giá cũng không đắt, sao bọn họ có thể buông tha?
Hơn nữa, điều kiện ba gia đình bọn họ không khác nhau nhiều lắm, năm nay vất vả về quê ăn tết trung thu một chuyến, nhà mẹ đẻ nhà chồng đều phải tặng lễ.
Mỗi nhà tặng một con, vừa khéo.
“Tôi muốn hai con.”
“Tôi cũng muốn hai con.”
“Tôi cũng hai con.”
Ba người mau chóng ra tay, rất nhanh sáu con gà nướng đã đến tay bọn họ. Một người trong số đó còn hỏi: “Bà còn gà nướng nữa hay không? Tôi quen vài người cũng trên chuyến tàu này, gia cảnh nhà bọn họ đều không tệ lắm.”
Lý Đại Ngân lắc đầu: “Hết rồi, nhà tôi chỉ nuôi chừng này gà.”
“Vậy được rồi.” Giọng điệu rất tiếc nuối.
Lối đi thông giữa các khoang đã không còn ai, Chu Kiến Quân và mấy người anh em họ đã rời đi từ lâu.
Lưu Đại Ngân tìm con trai, hướng mắt ra hiệu với hắn. Lý Lưu Trụ đứng lên đi theo mẹ mình ra phía sau.
Tới một nơi không người, Lưu Đại Ngân nói: “Con lấy ra đây một bao chân gà.”
Mẹ có lệnh, Lý Lưu Trụ không hỏi lý do lập tức lấy ra một bao.
Trong hai mươi lăm con gà nướng mang đến cho bác sĩ Tiền, có sáu con hơi nhỏ chút, Lưu Đại Ngân thêm vào mỗi con gà nướng bốn cái chân gà.
Số còn lại bà ấy bọc thành từng bao, một bao mươi hai chiếc, một bao tám chiếc. bao lớn để tặng bác sĩ Tiền, bao nhỏ định lấy ra bán.
Hiện tại bao nhỏ này, Lưu Đại Ngân đã có ý tưởng mới.
Bà ấy cầm bao chân gà nhỏ, đi tìm Chu Kiến Quân.
“Bác gái, chẳng lẽ bác vẫn còn thứ tốt khác?” Thấy Lưu Đại Ngân lại lần nữa tới tìm mình, Chu Kiến Quân cười hỏi.
Lưu Đại Ngân: “Đúng là có thứ tốt.”
Chu Kiến Quân đi theo sau Lưu Đại Ngân chen chúc ra khỏi khoang xe.
Lưu Đại Ngân đưa bao đồ trong tay cho Chu Kiến Quân, đi kèm với nó còn có một tờ giấy bà ấy chuẩn bị sẵn từ trước.
“Đây là quà cám ơn, nếu không có cậu giới thiệu, tôi cũng…” Xung quanh có người, Lưu Đại Ngân không nói rõ ràng, sợ người có lòng nghe thấy.
“Trên đó là địa chỉ nhà tôi, trong tỉnh trên năm con sẽ giao hàng, ngoài tỉnh trên hai mươi con.”
Nói tới đây, Lý Đại Ngân không dừng lại tiếp mà xoay người rời đi. Bỏ lại Chu Kiến Quân trừng mắt nhìn bọc đồ trong tay mình.
“Để xem xem, rốt cuộc bên trong là thứ gì, còn thần thần bí bí như vậy.” Chu Kiến Quân vươn tay cởi dây buộc.
Giấy dầu mở ra, bên trong là lá sen. Mở lá sen ra, bên trong là mấy chiếc móng gà đã kho chín.
Đồ ngon!
Tàu hỏa tới tỉnh thành, Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ xuống tàu ở khoang tàu khác nhau.
Chuyện này Lưu Đại Ngân cũng dặn dò con trai từ trước, hiện tại quốc gia vẫn xử phạt rất nặng với hành vi đầu cơ trục lợi, nếu có người thấy bà ấy bán đồ, theo dõi bà ấy, lại tìm tận gốc trông thấy Lý Lưu Trụ, vậy thì phiền toái to.
Lưu Đại Ngân cẩn thận quá mức. Nhưng cũng không thể trách bà ấy, khi đó, cả Hoa Quốc có hơn một tỷ người dân, có ai làm buôn bán nhỏ lại không cẩn thận giống như đặc vụ?
Lý Đại Ngân và Lý Lưu Trụ đi về phía bệnh viện, rẽ trái rẽ phải chui đầu vào một con ngõ gần đó.
Ra khỏi ngõ nhỏ, mẹ con hai người đi thẳng tới địa chỉ bác sĩ Tiền cho. Dọc đường đi hỏi thăm vài người, Lưu Đại Ngân mới tìm được địa chỉ trên giấy, hóa ra nơi đó là nhà bác sĩ Tiền.
Xuống khỏi tàu, Lưu Đại Ngân với con trai tới bệnh viện trước, sau đó lại đi bộ từ bệnh viện đến nhà bác sĩ Tiền, đến nơi trời đã sáng hẳn.
Lưu Đại Ngân sửa sang lại quần áo trên người, bước tới gõ cửa: “Có ai không, tôi có hẹn với bác sĩ Tiền.”