Chương 27: Thập Niên 80: Mua Nhà Làm Giàu

Cậu ba Lý gật đầu nói: "Được, ngày đó đúng vào chủ nhật."

Chủ nhật Trần Đào được nghỉ, mượn xe đạp cũng không làm phiền người ta.

Thời gian này, sợ nhất là đi mượn xe đạp vào ngày làm việc của người ta, dù có trả phí thuê nhưng người ta còn phải đi làm, vẫn không tiện lắm.

"Cậu ba, hay là ngày mai chúng ta đi mua một chiếc xe đạp đi."

Thực ra ý tưởng này đã xoay quanh trong đầu Lâm Du từ lâu.

Chỉ là giá một chiếc xe đạp không hề rẻ, không phải cứ muốn mua là mua được.

Trước đây, kinh tế trong tay cô eo hẹp, cô không dám đề cập đến, giờ kiếm được chút tiền rồi, cho nên mới dám đưa việc này vào kế hoạch.

Như vậy, cậu ba Lý cũng có xe đạp để đi, mỗi lần đi đều mượn xa người khác không tốt lắm, hơn nữa hàng hóa ngày càng nhiều, cô một mình phải mang hai túi lớn, còn phải đặt một túi lớn ở phía trước xe đạp.

Thật sự rất nguy hiểm, đường quê thì dốc, nhiều đá, trước đây có lần trời mưa, hai người suýt nữa thì ngã xe, may mà không có vấn đề gì lớn.

Nếu mua thêm một chiếc xe đạp, hai người đều có thể đi, chở được nhiều đồ hơn, sẽ tiện lợi hơn nhiều.

Cậu ba Lý nghe vậy, hiếm khi ngập ngừng, nếu là hai tháng trước, cậu ba chắc chắn sẽ không suy nghĩ mà từ chối ngay, vì một chiếc xe đạp giá hơn ba trăm đồng!

Nhà ai dư tiền mà đi mua cái đó.

Đó là thứ mà những người có công việc ổn định, ăn lương nhà nước mới mua nổi.

Nhưng bây giờ, dường như cũng có thể cân nhắc mua thêm một chiếc, bọn họ cũng đã kiếm được tiền rồi.

Không không không, cậu ba Lý vội vàng gạt bỏ ý nghĩ này trong đầu.

Đây không phải là số tiền nhỏ, dù kiếm được tiền cũng phải tiết kiệm, không thể phung phí được.

Lâm Du hiểu ý của cậu ba Lý, không phản bác, mà dùng cách khác, cô dùng lý do mua xe đạp có thể kiếm được nhiều tiền hơn để thuyết phục cậu ba Lý.

Cậu ba Lý không đau lòng lâu, nhanh chóng vui vẻ trở lại.

Cháu gái nói mua xe đạp cho ông đi,

Ông sắp có một chiếc xe đạp hoàn toàn thuộc về mình...

Đây là điều mà trước đây cậu ba Lý không dám nghĩ tới, cậu ba Lý thầm nghĩ, đến lúc mua được xe đạp, điều đầu tiên ông sẽ làm là cưỡi xe về đội Đại Đội Hồng Kỳ cho bọn Vương Nhị Cẩu nhìn thấy, ông cũng là người có xe.

Trước đây ông luôn ghen tị với người khác, giờ thì để họ ghen tị với ông.

Nghĩ đến cảnh đó, cậu ba Lý liền vui không tả nổi.

Vương Nhị Cẩu là bạn chơi từ nhỏ của cậu ba Lý trong thôn, đều là một nhóm người đàn ông trung niên chưa vợ.

Không có việc gì, mấy người bọn họ hay ngồi ở đầu thôn nói chuyện, vì là người nghèo nhất, nên cậu ba Lý luôn là đối tượng bị mấy người khác trêu chọc.

Giờ ông có tiền rồi, lại còn mua xe, không khiến mấy người họ ghen tị chết mới lạ.

Nghĩ đến đây, cậu ba Lý vui mừng không kìm nổi, muốn ngay lập tức đi mua xe đạp về đại đội Hồng Kỳ.

Lâm Du và cậu ba Lý hẹn nhau ba ngày sau sẽ dành cả ngày để đi mua xe đạp ở trung tâm thành phố.

Hoài thành chỉ có cửa hàng cung ứng ở trung tâm mới bán xe đạp, khoảng cách cũng khá xa.

Đến ngày đó, Lâm Du và cậu ba Lý dậy sớm, định xuất phát sớm.

Cậu ba Lý vì sắp mua xe đạp nên tâm trạng vô cùng phấn khích, hai người ăn qua loa cháo với đồ thừa rồi ra khỏi nhà.

Trần Đào tình cờ sáng nay đến tìm Lâm Du, ba người gặp nhau giữa đường.

Nghe nói Lâm Du sắp mua xe đạp, Trần Đào vô cùng kinh ngạc, mới đây mà đã mua xe đạp rồi.

Xe đạp không rẻ đâu! Dù biết lão đại kiếm được tiền nhưng Trần Đào vẫn không khỏi ngỡ ngàng.

Nghĩ đến việc mình đến tìm lão đại, Trần Đào bỗng nhiên cảm thấy có thêm tự tin.

Đang lúc Trần Đào suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, cậu ba Lý bắt đầu khoe khoang mấy tháng nay kiếm được bao nhiêu tiền, Lâm Du tài giỏi thế nào.

Nghe xong, Trần Đào hít một hơi thật sâu.

Chỉ vài tháng mà lão đại kiếm được nhiều tiền như vậy.

Lúc này, Trần Đào không do dự nữa, nói với Lâm Du: "Lão đại, chị có thiếu người không, em theo chị làm việc có được không?"

Đúng vậy, Trần Đào đến tìm Lâm Du sáng nay chính là vì chuyện này, cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, cậu muốn nghỉ việc, công việc ở xưởng gỗ tuy ổn định nhưng lương quá thấp.

Nếu muốn cưới Vương Lị Lị, cậu không thể dành dụm đủ tiền cưới trong thời gian ngắn được, nên Trần Đào mới nghĩ đến việc theo lão đại làm việc.

"Cậu suy nghĩ kỹ chưa? Dì Trần có đồng ý không?"

Lâm Du hơi ngạc nhiên, thực ra trước đây cô đã muốn rủ Trần Đào cùng làm nhưng nhìn dáng vẻ của dì Trần, chắc chắn muốn Trần Đào có công việc ổn định. Không, nên nói là người già thời này đều thích những công việc ổn định.

"Chuyện mẹ cứ để em tự lo." Trần Đào hơi lo lắng, thực ra cậu cũng đã nói qua với mẹ Trần, nhưng bà không đồng ý.