"Mời cô ngồi." Vương Xuân Sinh kéo ghế gỗ đỏ ra, để chủ nhiệm Lưu và Lâm Du ngồi.
"Đồng chí Lâm Du. Chuyện của cô tôi đã nghe nói. Các cô cậu trẻ tuổi đúng là nhanh nhạy, làm sao cô lại nghĩ đến việc bán quần áo này đến nông thôn vậy?" Vương Xuân Sinh hỏi.
Lâm Du nghe vậy đáp:
"Phó giám đốc Vương quá khen rồi, thực ra tôi cũng chỉ là tình cờ thấy một người thôn giúp mang đồ về cho người cùng thôn trong một lần ăn cơm nên mới nảy ra ý tưởng này thôi.”
“Rồi tôi lại nhớ đến hồi chúng tôi xuống nông thôn, mỗi lần muốn mua đồ ở thị trấn đều rất khó khăn, cho nên tôi mới nghĩ thử mua một số đồ dùng hàng ngày, nhân tiện lúc rời khỏi nhà máy lấy vài bộ quần áo mang theo. Phó giám đốc Vương cũng biết đấy, chất lượng quần áo của nhà máy chúng ta luôn rất tốt, hơn nữa mua quần áo cũng không cần phiếu, mấy bộ quần áo đó liền bán hết ngay lập tức. Vậy nên..."
Những gì sau đó không cần Lâm Du nói, Vương Xuân Sinh cũng có thể đoán ra.
Lâm Du bổ sung thêm một câu: "Dù sao có nhu cầu là có thị trường."
Có nhu cầu là có thị trường.
Vương Xuân Sinh nghe xong liền đứng bật dậy, đập tay xuống bàn nói: “ Hay cho một câu có nhu cầu là có thị trường. Tốt, tốt, tốt. Câu này rất hay."
Vương Xuân Sinh nói liền ba chữ tốt, khiến Lâm Du không khỏi ngại ngùng.
Vương Xuân Sinh cảm thán xong, không khỏi nghĩ rằng nếu nhà máy của ông ấy có một trưởng phòng kinh doanh như vậy, còn lo gì không có đơn đặt hàng?
Kết quả của nhà máy chắc chắn sẽ hoàn toàn khác.
Thật đáng tiếc, trưởng phòng kinh doanh hiện tại lại là cháu của giám đốc.
Không phải ông ấy muốn sa thải là có thể làm được, Vương Xuân Sinh thở dài trong lòng.
Sau đó hai người nói chuyện về kế hoạch kinh doanh của Lâm Du và triển vọng tương lai của ngành may mặc.
Đừng nghĩ rằng Lâm Du chỉ là một cô gái trẻ khoảng mười chín hai mươi tuổi mà không trả lời được.
Nhưng Lâm Du không phải vậy, linh hồn bên trong cô đã trưởng thành từ lâu.
Vì thế không chỉ không sợ hãi, cô còn tự tin thuyết trình, đưa ra nhiều quan điểm mới.
Nghe đến cuối, Vương Xuân Sinh cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng rỉ máu, một tài năng tốt như vậy lại để vuột mất.
"Thật tuyệt vời! Đồng chí Lâm Du, hôm nay tôi thật sự cảm thấy nghe cô nói chuyện còn bổ ích hơn đọc sách mười năm. Có thời gian cô nhất định phải ghé qua nhiều hơn đó, để chúng tôi, những người già cỗi này, có thể tiếp nhận những tư tưởng mới."
Vương Xuân Sinh chân thành nói, hiện tại nhà máy đang đối mặt với cuộc cải cách quan trọng nhất, trong thời đại đầy biến động này, nhà máy may như một con thuyền nhỏ, nếu không tìm đúng hướng sẽ dễ dàng bị lạc lối giữa sóng gió thời đại.
Hiện nay, các nhà máy trên toàn quốc đều đang cải cách.
Nhà máy của bọn họ đã tụt hậu một đoạn lớn, không chỉ về máy móc thiết bị mà còn cả hệ thống quản lý cũng đã quá lỗi thời.
Lạc hậu sẽ bị đánh bại, nhà máy của bọn họ cũng vậy, trong vòng hai năm ngắn ngủi, đơn hàng giảm một nửa, số nhân viên ban đầu cũng giảm một nửa.
Hiện nay tiền lương còn không đủ trả, hàng tồn kho của nhà máy trong hai năm qua không chỉ là áo hè năm ngoái. Hai tháng nay Lâm Du bán ra chỉ là một phần nhỏ, thực sự với nhà máy mà nói cũng chỉ như muối bỏ biển.
Nhưng điều này lại khiến cho Vương Xuân Sinh nhìn thấy hy vọng, ông ấy có tầm nhìn xa trông thấy được những tiềm năng trong đó.
Vì vậy mới đặc biệt dặn dò chủ nhiệm Lưu, lần sau đối phương đến, nhất định phải để ông ấy gặp cô công nhân cũ của nhà máy này.
Quả nhiên lần này gặp mặt, đã cho Vương Xuân Sinh vô số cảm hứng.
Sau khi Lâm Du rời đi, Vương Xuân Sinh còn nói với chủ nhiệm Lưu.
"Thật tiếc. Một nhân tài như vậy nếu làm trưởng phòng kinh doanh của chúng ta thì tốt biết mấy."
Chủ nhiệm Lưu cũng đồng tình: "Đúng vậy, thật tiếc."
Nói xong, hai người nhìn nhau, mọi chuyện đều hiểu rõ mà không cần nói thêm lời nào.
Về đến nhà, Lâm Du kể lại chuyện này cho cậu ba Lý nghe.
Cậu ba Lý không có ý kiến gì, còn khá vui mừng: "Đúng lúc nghỉ ngơi vài ngày, nói thật với cháu, cậu cũng mệt mỏi quá rồi."
Thật sự mà nói, cậu ba Lý cảm thấy cả mấy chục năm nay chưa bao giờ mệt như vậy...
"Phải rồi, hôm đó là ngày mấy? Để cậu còn báo trước với Tiểu Đào mượn xe đạp."
Lúc đầu hai người lấy hàng chưa nhiều, một chiếc xe đạp là đủ dùng, sau đó hàng hóa quá nhiều, Lâm Du không mang nổi, nhiều lúc phải mượn xe đạp của Trần Đào.
"Ngày 5 tháng 11."
Ngày 5 tháng 11?
Chẳng phải chỉ còn năm ngày nữa sao?