Chương 98: Trước Khi Muộn Màng

Thịt Kho Tàu gia nhập đại gia đình, không chỉ mấy đứa Vệ Đông thích mà nó trở thành tiểu minh tinh của khu túp lều này, toàn thân trắng tuyết, hai lỗ tai giống như tam giác nhỏ, chính là tiểu gia hỏa có thể nghe hiểu tiếng người nha!

Con chó nhỏ này nó biết xem sắc mặt của con người, ai đối tốt với nó liền lại gần nguẫy đuôi, còn không thích nó thì tránh đi xa. Mặc kệ đứa nhỏ nhà Nghiêm Lão Tam lớn tiếng kêu, dụ dỗ nó thế nào cũng không đi.

Địa phương mà nó thích nhất chính là dưới gốc cây sơn trà to, mặt trời chói chang chiếu trên cao, nó liền dựa sát vào thân cây gãy gãy rồi đánh cái ngáp mơ màng muốn ngủ, giống như bà cụ non hưởng thụ cuộc sống.

“Tiểu Vệ, em nói xem, sao chị cảm thấy con chó nhỏ giống người hết sức vậy?” Lưu Quế Hoa ở phòng bên cạnh hỏi.

Các bức tường ở khu túp lều rất thấp, vì vậy miễn là không đóng cửa sổ thì sẽ không có một chút riêng tư nào cả. Lúc này Vệ Mạnh Hỉ đang ở trong nhà mình đắp mặt dưa leo lên mặt, “Cái này gọi là giả tinh ranh, bị bọn nhỏ dày vò đến sợ”.

Gần đây cô tìm nơi nhập rượu về nên hầu như ngày nào cũng chạy ra ngoài, lại không bôi kem chống nắng nên nắng đến mặt đỏ bừng, phải vội vàng cứu lấy làn da của mình. Đời trước, vốn dĩ da cô đẹp nhưng chạy lang thang bên ngoài, da vẻ xuống sắc, chờ có điều kiện chăm sóc lại thì dù có dán kim cương cũng vô dụng.

Cho nên, đời này cô phải yêu quý chính mình, đứa nhỏ cùng chồng đương nhiên quan trọng, nhưng khiến cho chính mình được sống một cách xinh đẹp, không phải cũng quan trọng sao?

Lưu Quế Hoa chép miệng, “Em thật sự chịu bỏ tiền chi trên người mình”. Lần trước hai người đi trong thành phố dạo cửa hàng bách hóa, Tiểu Vệ trực tiếp mua một hơi hai kiện áo ngực.

Thứ đồ kia, nhòn nhọn, phình phình, cũng không biết bên trong bỏ cái gì, mặc xong cả người vòng nào ra vòng nấy, ngực có ngực, eo có eo, nếu mặc ra ngoài không phải đàn ông mê chết sao?

Cái giá đó cao hơn cô tưởng, nếu là cắn răng có thể mua được đi, nhưng con trai lớn học cấp hai, nơi tiêu tiền cần nhiều, chồng kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Đứa con trai nhỏ đã khóc với cô mấy lần đòi mua đôi gày cao su màu xanh lục, cô không khỏi cảm thấy nhẫn tâm a.

Một kiện áo ngực đủ để mua một bộ chăm ga trải giường vải cotton chắc chắn, đủ tiền mua đôi giày cao su xanh lục cho Kiến Quân, cũng đủ cho chồng cô nghỉ nửa tháng ở nhà…. Nghĩ tới đây thấy nó không còn đẹp nữa.

Nhưng Vệ Mạnh Hỉ thì khác, cô không chỉ mua áo ngực mà còn mua bàn chải đánh răng và kem đánh răng, còn cả quần lót tam giác, mỗi lần đi ra có biết bao nhiêu người phụ nữ khác dòm ngó! Hiện tại có thể mặc bây giờ chính là chiếc quần to bằng vải của bà già. Đâu ai nhìn thấy hình tam giác? Cái đó vừa xấu hổ vừa quyết rũ.

“Chị Quế Hoa, để em nói chị nghe, nữ nhân nên đối xử tốt với bản thân mình tốt một chút, có thể cảm thấy hiện tại không có tiền, có thể tiết kiệm được phân tiền nào đỡ phân đó, chờ về sau cuộc sống trở nên tốt lên lại mua không muộn…. Nhưng không, lúc đó không phải đã quá muộn sao? Vệ Mạnh Hỉ sải người trên ghế dài, đôi mắt vẫn nhắm như cũ, “Chị ngẫm lại xem, chờ chị 50 tuổi muốn mặc áo ngực, lúc đó ngực không còn như thời trẻ, không chừng chảy xẹ đến rốn đi?”

Lưu Quế Hoa phụt cười một tiếng, hái một lá cây sơn trà ném trên người cô, “Thôi thôi, cùng là phụ nữ ai mà không như vậy?”

Vệ Mạnh Hỉ lắc đầu thở dài, đó là lựa chọn của người khác, cô sinh ba đứa nhỏ, lại quanh năm suốt tháng bôn ba khắp nơi, đời trước không biết mặc áo ngực, kết quả thế nào? Có một lần kế toán nhà hàng lôi kéo cô đến cửa hàng nội y, bị người bán hàng cười nhạo một hồi, nói cô như bao cát lỏng lẻo, còn chảy xẹ.

Cảm giác xấu hổ đó không phải do lời nói của người khác trực tiếp ảnh hưởng, mà cô đột nhiên phát hiện ra, một người ngay cả bản thân mình cũng không biết chăm sóc cũng không biết bản thân của mình đã biến dành cái dạng gì, loại cảm giác uất ức đó đã ngã sự kiêu ngạo cho đến nay của cô.

Kiếm nhiều tiền để làm gì?

Cho nên lần này cô phải làm theo sở thích của mình, cô nghĩ ngực mình đẹp nên cần chăm sóc cẩn thận, nâng niu ở độ tuổi 22 này.

Mua kiện áo ngực thì tính gì, về sau có tiền cô còn phải đi chăm sóc bảo dưỡng các kiểu, hơn nữa phải thường xuyên đi kiểm tra định kỳ.

“Em a, nghĩ thoáng là chuyện tốt, nhưng Tiểu Lục nhà em kiếm tiền cũng vất vả, em nên tiết kiệm một chút, người lớn như mình thì thôi, bọn nhỏ không cần thiết”.

Lưu Quế Hoa nói chính là quần lót. Vừa đến mỏ than ngày đầu tiên, Vệ Mạnh HỈ đã mua con nhóm nhãi con mỗi đứa một bộ quần áo mới, sau lại mua cho mỗi người hai chiếc quần lót bằng vải bông màu trắng, ngay cả tiểu Ô Ô cũng có váy nhỏ mềm mại, nói dùng để mặc khi ngủ không phải thật sự lãng phí sao.