Đôi mắt trong veo ngấn nước, cái miệng nhỏ mếu máo giống như là người bị ủy khuất nhất trên đời.
Dù sao cũng là đứa con gái út chính mình nâng niu trong lòng bàn tay, Vệ Mạnh Hỉ cũng không đành lòng thấy bộ dáng sốt ruột của bé nên chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi, chúng ta đi xưởng rượu trước, lúc quay về nếu chó nhỏ còn ở đây thì chúng ta đem nó về nhà, thế nào?”
Tiểu Ô Ô gật đầu, đúng là một đứa nhỏ thông minh, nghe hiểu những gì mẹ nói nên “Ân ân” gật đầu.
Thôi thì tùy duyên vậy.
Đi qua ngọn núi, có thể nhìn thấy nhà cửa rập rạp của người dân, đại khái khoảng hai ba trăm hộ, đây chính là thôn Kim Thủy.
Đời trước, Vệ Mạnh Hỉ từng đến đây mấy lần, cô biết người dân ở đây dũng mãnh nhưng nhiệt tình hiếu khách là sự thật. Ít nhất cô chưa từng nghe cô nhi quả phụ nào ở đây bị khi dễ, nghe nhiều nhất chính là nhóm xã viên quan tâm chăm lo cho những đứa trẻ mồ côi, quả phụ, rồi những người già yếu bệnh tật.
Xưởng nấu rượu của thôn ở cuối thôn phía tây, dọc đường gặp được vài bà cụ, thấy mặt cô hiền từ còn chủ động chào hỏi, hỏi cô là đến thăm nhà ai, biết cô là quặng tẩu còn lộ ra vẻ mặt khâm phục. Công nhân mỏ than nha, trong mắt của một người “thượng đẳng” như Khang Mẫn mà nói họ không phải người. Nhưng đối với người dân bình thường thì đó là một nghề rất vinh dự.
Doanh thu của xưởng rượu xưa nay không tồi, nghe nói không có phiếu rượu, mỗi tháng chỉ mua được mười đến hai mươi cân, điều này tương đương với lợi nhuận của một phần chân ruồi, vì vậy giá cả tự nhiên không thể thương lượng. Loại hình nấu rượu của thôn làm tuy rằng không chính thống, nhưng đối tượng khách hàng là nhà ăn quốc doanh ở trong thị trấn, hoặc những nhà có nhu cầu đãi tiệc cưới, tổ chức lễ nghi đều cần một số lượng rất lớn, ở đây không cần sầu về khách hàng, căn bản không để ý vài cân rượu trên.
Bất quá Vệ Mạnh Hỉ cũng không thất vọng, chậm rãi tìm là được, vốn dĩ con đường nhập hàng không phải một lần là thành công, phải đến nếm thử rồi so sánh giá cả xung quanh.
Tiểu Ô Ô không thích mùi rượu, một lòng chỉ nhớ đến chó nhỏ đáng thương kia, chỉ tay về hướng của con chó “Hoa Hoa”.
“Được rồi được rồi, chúng ta về nhà” Vệ Mạnh Hỉ ngắt nhẹ mũi bé “Tiểu tổ tông a”.
Ba đứa con gái, Vệ Hồng là chị hai ngốc nghếch, Căn Hoa là chị cả hiểu chuyện, Ô Ô là tiểu mè nheo, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, chẳng trách đời sau người ta nói con gái tiểu áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, hiện tại cô tin cái này rồi.
Hiển nhiên, đối với một người mẹ, dù là con trai hay con gái cũng là miếng thịt từ trên người họ rớt xuống. Chó cũng không ngoại lệ, Vệ Mạnh Hỉ thật sự nghi ngờ rằng con chó kia cũng là một đứa trẻ không mẹ, nếu không thì làm sao nói chạy vào núi và bẩn như vậy?
Phỏng chừng là chó con bị lưu lạc, dưới chân núi có một con đường, xe tải lớn chở than chạy ngày đêm, không biết đã đè chết biết bao nhiêu chó hoang.
Nghĩ đến sau này con vật nhỏ như vậy bị chết dưới bánh xe, Vệ Mạnh không đành lòng nên đã nhặt nó về tích đức cho bọn nhãi con nhà mình.
Quay lại đường cũ, quả nhiên con chó dơ hề hề vẫn còn trốn trong đống gai dại, nghe tiếng liền thò đầu loạng choạng chui ra.
Chó con thật sự rất bẩn, trên đuôi và mông còn dính thứ gì không thể nhìn ra được, mặc dù theo lý mà nói phải đợi nó thích nghi mới môi trường mới rồi mới tắm rửa cho nó sạch sẽ, nhưng ngay về đến nhà tiểu Ô Ô đã đòi ôm, Vệ Mạnh Hỉ không còn cách nào khác, trước tiên đun nước sôi, dùng xà phòng mà mình không nỡ xài tắm sạch cho nó khoảng hai lần, sau đó lấy quần sao cũ lao sạch nước trên người nó rồi xách ra ngoài phơi dưới ánh mặt trời.
Chó con còn chưa trăng tròn, lúc đầu nhìn qua đám lông bẩn trông có vẻ mũm mĩm, giờ tắm gội sạch sẽ thì gầy guộc, như cục xương chim cút nhỏ.
Màu lông cũng không phải là vàng xám như lúc ban đầu mà là màu trắng tuyết, nó là một con chó cái có bộ lông màu trắng xinh đẹp.
Vệ Mạnh Hỉ nghĩ thầm, buôn bán chưa vào đâu, giờ có thêm một miệng ăn a!
“Tiểu Bạch!”
“Bạch Bạch!”
“Hoa Hoa!”
“Bạch Hồ!”
Bốn nhãi con chống nãi cãi nhau, ai cũng cảm thấy cái tên mình đặt cũng đẹp nhất trên đời, ngay cả tiểu Ô Ô cũng bĩu môi hừ hừ, nhất định phải kêu Hoa Hoa, bé có Hoa Hoa của riêng mình!
Cãi nhau không có kết quả, không thuyết phục đối phương lấy theo tên mình đặt, sau đó mấy cái miệng nhỏ đồng thanh kêu mẹ, chờ mẹ phân xử cho.
Vệ Mạnh Hỉ nhìn mấy cũ khoai tây dưới đất còn chờ cô gọt, ăn khoai tây hoài chắc sẽ ngán đến tận cổ, thật ra cô muốn ăn thịt kho tàu, nước thịt có lớp mỡ rồi còn ngòn ngọt, ăn vào miệng là tan chảy. “Kêu là Thịt Kho Tàu đi! Ai không đồng ý, về sau sẽ không được ăn thịt kho tàu”.
Đám nhãi con nuốt nước miếng ừng ực, tên này ăn ngon thật, à à không, phải nói là thật dễ nghe.