Chương 34: Mất Hết Tài Sản

Hai vợ chồng tính toán trước đem tiền sở hữu trong nhà chia làm hai cuốn sổ tiết kiệm, một cuốn để dành dưỡng già, cả hai cũng đã nhất trí như vậy rồi, nhưng bà Lục lại chiều con trai thứ hai quá, con trai thứ hai lại có miệng lưỡi biết ăn nói nhưng không đáng tin cậy. Ông thì thấy con trai cả nông dân chính gốc, tính tình cũng thành thật, thích hợp dưỡng lão cho ông về sau.

Hai vợ chồng trong lòng tính toán đâu ra đó, về đến nhà đốt dèn dầu lên rồi mở mật thất ở tường ra, từ trong lưng quần móc ra chìa khóa mở cái hộp ra nhưng bên trong không có đồ vật mà ông bà xem như sinh mạng mình…

“Trống không?”

“Là trống không!”

Hai chân bà Lục mềm nhũn, cảm thấy trời đất quay cuồng “Lão nhân tới đây nhanh lên, ông nhìn xem có phải tôi bị hoa mắt rồi không?”

Ông Lục cũng không tốt hơn bà bao nhiêu, trong cái hộp còn có cái nhẫn nhưng hiện tại cũng không thấy đâu. Năm rồi ông có nhờ người nhìn qua xem, tuy là nhẫn bạc không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng viên hạt châu màu hồng nhạt rất giống mã não, Thổ phu tử ở đầu thôn phía đông nguyện ý trả 500 đồng để mua lại.

Lúc ấy lòng tham của ông nổi lên, còn tính chờ thêm hai năm nữa bán ra không chừng giá cả lại tăng lên. Bây giờ thì không có gì cả!!!

“Nhất định là vợ thằng ba, con chó điên đó!” Hai vợ chồng đều nhất trí cho rằng vợ con thứ ba, dựa vào sự thay đổi gần đây của Vệ Mạnh Hỉ thì ngoài cô ra không còn ai vào đây trộm cả.

Hai vợ chồng ông Lục đi đến phòng Vệ Mạnh HỈ lục soát khắp nơi, ngay cả sách báo dán tường cũng xé toạt ra, nhấc giường đất lên chừng ba thước nhưng vẫn không tìm được cuốn sổ tiết kiệm và chiếc nhẫn, chính là căn phòng trống không.

“Không được, nhất định là giấu trên người!” hai vợ chồng già lảo đảo đi đến đại đội.

Cùng Vệ Mạnh Hỉ đoán trước được không sai biệt lắm máy chiếu phim đã sửa lại được, điện cũng thông, vì căn bản không có mất điện, bởi vì cô kêu Căn Hoa Vệ Hồng kéo công tắc. Hai vợ chồng chân trước rời đi, phía sao liền có điện, mọi người lại tập trung vào chìn chằm chằm màn hình, đến phân đoạn Truyền Bảo ở cửa địa đạo đánh gục lính canh lẻn vào Cao gia trang, lúc này mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên một tiếng thét vang lên đánh gãy sự yên lặng của màn đêm “Vệ Mạnh Hỉ, cái tên tang môn tinh, phá của, xem ngươi làm chuyện tốt gì đây!”

“Hơ~ thím làm gì mà giật cả mình”

“Vệ Mạnh Hỉ cô ta là tang môn tinh, cô ta trộm sổ tiết kiệm trong nhà lấy đi hết tiền dưỡng lão rồi”.

Nhắc tới tiền, đầu tiên mọi người không quan tâm có thật không, ai cũng phản ứng hỏi “Bao nhiêu tiền?”

“Hai cuốn sổ tiết kiệm tận 2000 đồng!” Nói ra lập tức ông Lục hung hăng trừng mắt nhìn bà Lục, nhà bọn họ có tiền chưa bao giờ ông đi nói với người ngoài.

Ông biết rõ ràng người việc này nếu gặp phải người không tốt sẽ xảy ra chuyện gì. Trước kia trong thôn có một hộ địa chủ, bởi vì có người nhìn thấy ông ta rửa chân bằng chậu đồng nhưng người nọ lại bị ngộ nhận hành chậu vàng, vì thế cùng mấy chục tá điền đến nhà cướp sạch sẽ, còn dùng lửa thêu rụi tất cả.

Cho nên so với người khác thì ông không muốn tiền tài lộ ra ngoài, chẳng qua chỉ khiến tiểu nhân để ý, vẫn luôn che dấu tự bản thân thỏa mãn mình là phú hào trong âm thầm. Ít nhất ông chỉ cho người bên ngoài biết nhà họ Lục đỡ hơn trước đây thôi.

Vì thế mọi người trong thôn chỉ biết nhà họ Lục có tiền hơn trước đây nhưng cụ thể là bao nhiêu thì mọi người không biết được.

“Ai du...............” mọi người hít hà một hơi

2000 đồng là khái niệm gì a? ở Thái Hoa Câu, gia đình xem như khá giả ở đại đội quanh năm suốt tháng chỉ được phân khoảng bảy tám chục đồng, này tận 2000 đồng dù là thanh niên có sức lực không ăn không làm ba mươi năm cũng không đến con số này trời ạ!!!

Khó trách hai vợ chồng già bình thường cư xử con mắt để lên trời, thì ra trong nhà có núi vàng núi bạc. Mọi người nhìn hai vợ chồng, có người hâm mộ, cũng có người ghen ghét, có người vui sướng khi thấy người gặp họa, thật đáng đời mà!

Vệ Mạnh Hỉ đem tiểu Ô Ô đưa cho mẹ Nhị Đản trông hộ rồi tự làm rối đầu tóc “Oa” lên khóc: “Thì ra nam nhân nhà tôi gửi tiền về các người đều lấy hết, đến nổi đứa nhỏ bị bệnh đến chết các người cũng mặc kệ, các người thật tàn nhẫn mà........”

“Nếu không trộm tiền thì tiền đâu ra xem bệnh? Xem ra chính cô là người trộm!” Hai vợ chồng già rốt cuộc cũng nắm được đuôi cáo của cô.