Xem ra cô đã xem nhẹ sự nhiệt tình của quần chúng đối với hoạt động giải trí ở thời đại này, cũng xem nhẹ quảng bá điện ảnh của huyện Hồng Tinh, rõ ràng lúc tới màn sân khấu còn chưa có động tĩnh mở ra nhưng toàn bộ chỗ ngồi đã chật kín hết.
Tiểu Ô Ô lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy hai mắt lúng lính liếc ngang dọc láo liêng quan sát, cái mũi nhỏ nhíu nhíu tới lui, không chừng ngửi được mùi mồ hôi...
Vệ Mạnh Hỉ thấy vậy vỗ vỗ trấn an tiểu quỷ sạch sẽ này “Ngoan, đợi chút nữa sẽ có chương trình hay để xem nha”.
Cô nhìn một vòng, rốt cuộc cũng tìm được bốn anh chị em gầy như que củi, mình mẩy như mới lội dưới nước lên từ trong một nhóm người lớn, không nghĩ là nóng nực đến nổi ra nhiều mồ hôi như vậy.
Mẹ Nhị Đản đi qua kêu cô một tiếng, cô đáp lại rồi xua tay vẫy vẫy với vợ đại đội trưởng, hiện tại càng nhiều người nhìn thấy cô, chờ lát nữa có chuyện gì thì cô cũng có đẩy đủ chứng cứ ngoại phạm không có ở hiện trường.
“Vợ Quảng Toàn cũng tới à, còn tưởng đâu mẹ chồng em không cho đến chứ”.
Bà Lục sợ cô đi ra ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt rồi mang cái danh không tốt trên đầu con trai bà. Đều là phụ nữ lại có tư tưởng thành kiến khắc nghe hơn đàn ông, đúng là đáng giận.
“Mấy đứa nhỏ muốn đến xem, nghe nói phim chiếu lần này là <<Địa Đạo Chiến>>”?
“Đúng rồi... ai da bắt đầu rồi, nhanh vào chỗ...” Khúc nhạc dạo mở đầu vang lên mọi người như đều nín thở tập trung, duỗi cổ nhìn chằm chằm màn hình phía trước hết sức khẩn trương chẳng thua gì đang xem trực tiếp thế vận hội Olympic.
Vệ Mạnh Hỉ cũng thất thần, cô chú ý đến hiện trường rồi quét mắt tìm kiếm xung quanh thấy nhà họ Lục ai cũng đến, tuy rằng người lớn và đứa nhỏ ngồi phân tán chỗ này chỗ kia nhưng duy nhất không thấy chính anh hai Lục.
Nghĩ cũng biết được anh hai Lục có nhà vợ ở công xã nên cũng thường xuyên xem, đối với cốt truyện cũng chắc cũng thuộc lòng, chắc hẳn không có hứng thú xem lại nữa. Nhưng Vương Tú Phương thì ngược lại, mấy trường hợp náo nhiệt thế này làm sao vắng mặt cô ta được, nhân cơ hội này muốn làm nổi bật bản thân, là người thích màu mè nhất trong mấy chị em dâu.
Mới ngẩn đầu nhìn lên màn hình chiếu cảnh quân Nhật tấn công Cao gia trang, Cao lão đánh gõ chuông cảnh báo lừng lẫy hy sinh thì bỗng nhiên màn hình tối sầm, âm thanh cũng tắt đi luôn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có khi nào cúp điện không?”
“Có khi nào máy chiếu phim bị hư gì không?”
Nhóm xã viên bàn tán ồn ào hẳn lên, có thể hiểu đây là cảm xúc của mọi người xào xáo bàn bạc bộ phim gì mà sao tiểu quỷ không chết mà cao thư ký chết, rồi nhiều người mồm miệng lanh lẹ hối thúc bộ phận làm phim sửa gấp mới được, còn có một số người phụ nữ dễ xúc động đôi mắt ngấn nước.
Từ góc độ của Vệ Mạnh Hỉ không thấy rõ cụ thể bên đoàn phim làm gì, chỉ thấy bọn họ rất bận tựa hồ sơ làm không xuể, dù tháo gỡ máy móc thuần thục nhưng dưới sự thúc giục của nhiều người cũng khiến bọn họ thường xuyên lau mồ hôi. Haizz thông thường là vậy đó, càng hối thì dễ bị xảy ra lỗi, kiểm tra nhiều lần nhưng phát hiện toàn bộ điện đài của đội đội cũng bị tắt luôn.
Nửa năm trước điện mới về thôn Thái Hoa Câu nhưng lại không có chuyên môn điện lực gì. Người lớn thì bận sứt đầu mẻ trán còn bọn nhỏ thì tung hô nhảy nhót, ta đánh ngươi,ngươi đánh ta qua lại, chơi hết sức vui vẻ còn hơn năm mới.
Ông bà Lục đến trễ nên đứng ở cuối cùng, già cả vốn dĩ mắt không tốt lại bị cúp điện, mà xui cái không biết đứa nhỏ nhà ai thiếu dạy dỗ đá mấy cái, tức giận hùng hổ rời đi.
Trên đường đi tâm bà Lục lại không yên “Ai da, lão nhân ông nói xem rốt cuộc thằng ba gửi tiền có vấn đề gì vậy? Ngày mai ông đi công xã hỏi thử xem một chút thế nào đi”.
Ông Lục ngậm thuốc lá “Ừa đi thì đi, thuận tiện tích góp vào sổ tiết kiệm, công tác của thằng hai trước tiên cứ để đó xem thông gia bên kia ra nhiều hay ít, nhà bọn họ cũng được lợi như vậy không có đạo lý nào không hỗ trợ chạy công tác”.
“Phi! Không phải ông sợ phí tiền sao, đúng là tâm tư tàn nhẫn, khó trách.....” khó trách thằng hai không hiếu thuận ông.
Ông Lục hừ lạnh một tiếng “Tận 2000 đồng bà tưởng 200 đồng à?” chưa thấy con thỏ thì làm sao ông dám thả diều hâu.