Hình ảnh sung sướng này cứ lẩn quẩn trong đầu cô, buổi tối dạy bọn nhỏ đếm mà vẫn còn thất thần.
Đi chỗ nào tìm bảo mẫu a, đầu tiên là phải có tiền, tiếp theo là phải nhiều việc cần phải xử lý, thời buổi này ngoài cán bộ thì không thuê được bảo mẫu. Cô vẫn còn đang ở phòng túp lều mà đi thuê bảo mẫu, chẳng khác nào người làm công ăn lương đi vạy mượn tiên mua xe Porsche sao? Thế nào cũng trở nên nổi tiếng!
Bận rộn cả ngày, nằm xuống là ngủ liền, mãi đến ngày hôm sau Tiểu Dương tới cô mới chợt nhớ hôm qua Lục Quảng Toàn không có về nhà, cũng không ai đến thông báo một tiếng.
“Tiểu Lục sợ em lo lắng nên nhờ anh tới nói một tiếng, mấy ngày nay phải tăng ca, bảo em ăn cơm trước đừng chờ cậu ấy, tối nhớ khóa cửa cẩn thận”.
“Được rồi, cám ơn Dương cán sự” Vệ Mạnh Hỉ không thể làm người ta đến một chuyến tay không. Vì cảm tạ mấy ngày nay chiếu cố nhà bọn cô, cô chạy vào trong lấy giấy dầu bao lại một ít đào khô cho anh.
“Hôm nay buổi tối có điện ảnh, các có đi xem không? Có thì vừa lúc mang theo ăn”.
Ở đây chiếu phim không có chiếu lộ thiên giống như ở thôn Thái Hoa Câu, mỏ than có một khu chiếu phim riêng, ở bên cạnh câu lạc bộ công nhân, có cửa sổ bán vé rồi bán hạt dưa và nước có ga, giá cả không hề rẻ, có đồ ăn vặt này để nhai đỡ chán thì ai mà nỡ cự tuyệt?
“Cám ơn em dâu, phim chiếu đêm nay là <
Bà Hoàng lỗ tai như gắn rada, vừa nghe “điện ảnh” hai mắt liền sáng lên, liền vội vả đuổi theo “Ai du, Tiểu Dương cán sự, xem điện ảnh kia nghe nói hay lắm, tuổi trẻ như các cháu phải đi xem mà học tập theo” Đi xem cùng Văn Phượng nhà bà mới hợp lý.
Tiểu Dương vẻ mặt khó hiểu, thầm nghĩ bà lão này cũng thật nhiệt tình, chen vào nói chuyện hết sức tự nhiên, anh đành gượng gạo ừ ừ có lệ.
Bà Hoàng nghĩ rằng mình là mẹ vợ thông tình đạt lý nhất trên đời này, thử hỏi có bà mẹ vợ nào lại chủ động săn sóc chu đáo, tác thành con gái và con rể thành một cặp thế này không? Thế nào cậu ta cũng cảm động mừng rỡ như điên, cùng bà nói khách sáo vài câu đi?
Môi nhấp nháy muốn nói gì đó, đáng tiếc Tiểu Dương chỉ nói chuyện cùng Vệ Mạnh HỈ.
Vệ Mạnh Hỉ nghẹn cười đến đau bụng, đương nhiên bà đâu biết thế nào là xấu hổ, “Cám ơn Dương cán sự, vé xem phim tôi không lấy đâu, hai người đi xem đi”.
Lỗ tai Tiểu Dương đỏ lên, cúi đầu cười ngây ngô.
Bà Hoàng nhìn thấy vui vẻ, tiểu tử này vừa nhắc đến Văn Phượng liền đỏ mặt, nếu nha đầu chết tiệt Văn Phượng chịu chủ động một chút, trước nắm tay, kia không phải sẽ tiến triển đến cái kia sao?
Bà già nhưng tâm không già, ở trong thôn thường cùng mấy người phụ nữ trung niên nói chuyện không kiêng kị chay mặn, tâm tư còn linh hoạt hơn so với mấy cô gái trẻ tuổi.
Vệ Mạnh Hỉ làm người, đương nhiên phải chọc vỡ cái bong bóng ảo tưởng của bà, “Đúng rồi Dương cán sự, chúng tôi có phải nhanh chóng sẽ uống rượu mừng của anh không?”
“Haha, cũng không còn lâu nữa” Tên tiểu tử này gãi gãi cái ót, dù sao Vệ Mạnh Hỉ cũng biết nên không cần giấu diếm.
Ai nha! Bà Hoàng cảm thấy mình giống như đi trên mây, nha đầu Văn Phượng này ngoài miệng còn nói không để ý, sắp uống rượu mừng rồi mà còn giấu bà, tiểu nha đầu chết tiệt, về biết tay bà.... À không, phải khen nó chứ.
Dựa vào con rể là Dương cán sự này, không bao lâu mà có thể đi theo ăn lương cung ứng, con trai không chừng có thể sẽ không hạ giếng nữa, có thể đảm đương tài xế xe vận tải gì đó, nghe nói làm tài xế lương cao ngất ngưỡng, đến lúc đó bà đem Lưu Quế Hoa hung hăng dẫm dưới chân, làm cô ta biết bà vĩnh viễn là mẹ chồng của cô ta, đừng tưởng rằng kiếm được mấy đồng tiền là ghê gớm, hừ!
Vệ Mạnh HỈ thấy gương mặt già của bà ta kích động đến đỏ bừng, lúc bà đến muốn kéo tay Tiểu Dương thì cô dùng âm thanh có thể mọi người nghe được: “Thật tốt quá, tôi vẫn thấy anh cùng đồng chí Tiểu Trương là một đôi trai tài giá sắc, ai mà không biết cô ấy là giọng nói vàng ở đài phát thanh?”
Gì? Tiểu Trương? Trương giảo kim ở đâu tới? Bà Hoàng bước tới, sắc mặt thay đổi.
“Nơi nào nơi nào” Dù sao cũng là một đôi yêu nhau cuồng nhiệt, Tiểu Dương khiêm tốn nói: “Bên Cục khai thác mỏ đã có lệnh xuống, cố ấy sắp được cử xuống làm phát thanh viên dẫn chương trình, gia đình hai bên cũng thúc giục, muốn cho bọn anh đi xả chứng trước”.
“Gì? Xả chứng?” Âm thanh này của bà Hoàng như gặp quỷ.
Bà không tin, tiểu tử này rõ ràng mỗi lần đến là nhìn trúng Văn Phượng, sao đảo mắt đi xả chứng cùng nữ đồng chí khác rồi.
Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ thầm nói, nếu không đem ngọt lửa ảo tưởng này dập tắt thì cô không phải họ Vệ, “Đúng vậy, thím còn chưa biết hả? Dương cán sự của chúng ta cùng con gái của phó quặng trưởng xử đối tượng, không bao lâu nữa đi xả chứng”.