Tuy chồng Lý Tú Trân công tác tốt nhưng bởi vì cũng là nửa đường vợ chồng, lại không có sinh được con trai nên trong nhà cũng không có địa vị gì, mẹ chồng nắm quyền giữ tiền, cô cũng là không có biện pháp mới đến đây nhờ cậy chồng. Phòng ở không được phân nên cô chỉ có thể dẫn theo đứa con gái ra đây dựng cái lều ở.
Hơn nữa, cô đang dòm vị trí cách vách nhà Vệ Mạnh Hỉ, nói rằng mình muốn dựng lều ở vị trí đó.
Hai người còn lại thấy vậy cũng nói sẽ dựng túp lều ở gần các cô, một hàng như vậy có thêm ba hộ gia đình.
Thời gian tầm hai tháng, đội ngũ túp lều đã lớn mạnh, không phải phía đông nhà Vệ Mạnh Hỉ tăng lên vài hộ, ngay cả phía tây cũng ba bốn hộ mới cất. Hiện tại thủ tục phê duyệt túp lều được rút ngắn, ngày trước xin thì ngày sau có thể chuẩn bị dựng, cho nên mấy ngày kế tiếp liên tục nghe tiếng “Leng keng leng keng”, tiệm cơm nhỏ của cô cũng không mở cửa được.
Lý Tú Trân ngoại hình không tồi, làn da tuy rằng không trắng nhưng ngũ quan thanh tú, dáng người thập phần thon thả, đứa nhỏ cô bế tên Tiểu Thu Phương, nói vẫn luôn đưa mắt nhìn Ô Ô.
Tiểu Ô Ô học anh trai, lè lưỡi, trợn mặt làm mặt quỷ với nói, tiểu nha đầu kia không những không sợ, cũng không kiên nhận trợn mắt lại, phảng phất như đang nói “Thật ấu trĩ”.
Vê Mạnh Hỉ trong lòng cảm thấy kỳ quái, cụ thể thế nào thì cũng chưa nói ra, chỉ đem tiểu Ô Ô bế lên nói ứng phó vài câu, thấy thời gian không sai biệt lắm liền nói muốn đi làm việc rồi khóa cửa lại.
Ông Trai Đằng gần đây bận đi thăm dò với Lục Quảng Toàn, tiếp tục làm đồ ăn ăn, vẫn là món mì xương heo, nếu có thời điểm hái được nấm thì làm canh nấm, tuy rằng ông tính tình cổ quái, Vệ Mạnh Hỉ biết vậy nên cố ý tránh né, mắc công cùng ông xung đột.
“Con nha, nha đầu ngốc, nghèo mà còn hào phóng” Canh chín cô trụng mì sợi thật mềm rồi đút cho con gái ăn.
Tiểu nha đầu “Mlem mlem”
“Nha, nói con ngốc, con là tiểu ếch xanh sao?” Dù là trái khổ qua nhỏ đi nữa cũng là con gái của mình, Vệ Mạnh Hỉ cưng tiểu nha đầu muốn chết, bế tiểu nha đầu lên hôn hai ngụm.
“Về sau không được nghèo mà còn hào phóng như vậy nha, cũng không thể ăn đồ vật người lạ đưa, nhớ kỹ không?”
“Dạ!”
“Con nha, không giống mẹ, cũng không giống cha con!” Lục Quảng Toàn “keo kiệt”, ai cũng đừng nghỉ lấy thứ gì từ trong tay anh, còn bản thân cô thì chính là lăn lộn trong xã hội này thành lão luyện.
Làm cơm xong cho ông Trai Đằng, Vệ Mạnh HỈ về nhà làm cơm cho bống đứa lớn. Trong nhà còn ít thịt chiên giòn và hai nắm rau xanh, cắt ít hành lá bỏ vào nước dùng, làm cho mỗi đứa một bát mì.
“Mẹ! Con của mẹ sắp chết đói rồi!”
Bọn nhỏ giống như thổ phỉ kéo đến đánh nhau, Vệ Hồng Vệ Đông đầu đầy mồ hôi chạy vào nhà, ném cặp sách lên bàn, mặc kệ chiếc cặp một đường thẳng tiến vào bếp. Vệ Tuyết Vệ Quốc lặng lẽ giúp hai đứa nó nhặt lên cặp sách, vỗ nhẹ bụi rồi treo lên, sau đó cẩn thận cởi cặp sách của mình ra treo lên một hàng.
Thịt Kho Tàu phe phẩy cái đuôi nhẩy lên hưng phấn, nhìn mặt vui sướng biết bao nhiêu.
“Tiểu trứng kho của anh ở nhà có ngoan không?”
Tiểu Ô Ô bị anh trai chọc lét cười đến nước miếng bay tán loạn “Ngoan ngoan”.
“Được rồi, mau đi ăn cơm, bọn nhóc con chết đói của mẹ” Mỗi đứa một bát mì, có nước canh có thịt, khỏi nói hết sức thỏa mãn.
Vệ Mạnh Hỉ quan tâm nhất là tình hình bọn nó ở trường học, bọn nó kể cho mẹ nghe cô giáo là người thế nào, bạn cùng lớp ra sao nói ra hết. Vệ Đông trên trường giơ tay xin cô đi vệ sinh, Vệ Hồng lặng lẽ trốn dưới bàn ăn miếng đào khô tối qua lén giấu nhưng không bị cô giáo phát hiện.
Thôi, không có gì to tát nên mẹ già này mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vệ Tuyết thì cho bạn ngồi cùng bàn mượn cục tẩy, tan học bạn trả lại. Vệ Quốc giúp cô giáo vệ sinh lớp học rất tích cực, còn giúp đổ rác, được cô giáo khen ngợi!
Đáng được khen thưởng! Mẹ già như cô đương nhiên cũng có thưởng phạt rõ ràng, thưởng cho nó hai miếng rong biển vào bát, trộn vào canh ăn có biết bao nhiêu là ngon.
Vệ Mạnh Hỉ cảm thấy mình giống như giáo viên mẫu giáo, việc này cũng muốn xen vào, cái này cũng không thể xem nhẹ, vẫn chờ bọn nó ăn uống no đủ rồi ngủ trưa, bản thân có thời gian thì thu thập phòng bếp. Cái eo của cô lại đau, haizz gần đây lại không chăm sóc bản thân.
Lúc này cô lại khao khát ước gì trong nhà có một hai người bảo mẫu thì tốt biết mấy a? Tuy rằng đời trước cần kiệm không thuê bảo mẫu, nhưng hiện tại thì không giống nhau, đời này cô phải thật yêu quý bản thân, nếu đem chính mình mệt mỏi rồi bệnh hoạn chẳng phải lại lặp lại đời trước sao?
Một người bảo mẫu quét tước vệ sinh, đưa đón nhóm nhãi con, hầu hạ bọn nhỏ ăn uống, tiêu tiểu, rửa mặt, cô lại mở cửa tiệm cơm nhỏ, chỉ phụ trách tiếp đãi khách, như vậy có nhàng biết bao.